BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 69

được. Trọng Viễn ghé tai ông xã trưởng Văn Điền nói nhỏ. Vị hương chức
cao cấp nhất trong làng đỏ nét mặt hét thật lớn:
_ Tất cả hãy lui ra, lui hết! Lẹ lên!
Đám đông giật mình dãn ra chừa một lối đi chỉ vừa lách đủ một người.
Linh mục Bạch Tâm lẹ chân tiến bước. Trọng Viễn đã chặn lại nói ngay:
_ Kính thưa cha xứ, xin người hãy nán lại chút đã!
Vị linh mục khẽ gật đầu nhường lối cho bà Cầm. Mọi người lục đục bước
theo. Các kẻ hiếu kỳ ở lại tụ họp giữa sân bàn tán xôn xao. Họ đặt rất nhiều
giả thuyết về việc “xác chết biến mất”. Trọng Viễn yêu cầu cho biết rõ chi
tiết, tuần tự từng điểm một: bác sĩ khám hôm qua cùng các vị thẫm phán đã
lên tận nơi khám nghiệm xác thằng Ngây, công nhận thằng nhỏ bị trúng ba
phát đạn súng lục, hai phát vào bụng, một phát trúng giữa tim.

Sau khi phái đoàn Điều Tra Tư Pháp ra về, thi thể nạn nhân đã được đặt lại
ngay ngắn trên giường, khuôn mặt trắng nhợt của thằng Ngây được phủ
một tấm vải trắng mỏng. Mọi người quyết định tới 6 giờ chiều, sẽ khâm
liệm đắp điếm cho nó.

Trong vườn không còn bông hoa nào, bà Cầm thương cháu đi vội lên trên
cụ Án xin ít bông ở ngoài vườn đem về cúng vong linh nó.

Khi đi, vì bối rối trong lòng, bà đã quên không khóa cửa nhà, bỏ ngỏ cửa
ngoài vòng rào và…thi thể thằng Ngây biến mất.

Chàng thanh tra đâm chiêu suy nghĩ – “Hừ! Mình bị coi thường quá! Bị
“nó” coi thường suốt từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ! Ai ngờ sự việc lại có
thể như thế này được!...Hừ! Tên Sinh này ghê gớm thật! Nếu vậy, chắc
chắn hắn đã được một tên nào đó phụ giúp một tay rồi. Lẩn lút trong đám
rừng mà chỉ có một mình là chuyện không thể thực hiện được. Ngủ đã vậy,
còn ăn thì sao? Thêm nữa, nếu chỉ có một mình làm sao hắn na được xác
thằng nhỏ Ngây đi? Và, không hiểu lấy trộm xác của thằng bé để làm gì kia
chứ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.