BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 71

nút thì nút kia lại cột vào, âm thanh trong bóng tối…! Bực quá! “Người
chết đi mất”! Hừ!

Trọng Viễn thả bước từ từ đi về phía biệt thự cụ Án dùng cơm tối. Một lần
nữa, chàng trai trẻ thầm kính phục cô tiểu chủ Tường Vân. Trong tòa biệt
dinh đầy biến cố nghẹt thở này, phần đông mọi người dều hớt ha hớt hải,
chỉ riêng Tường Vân vẫn giữ được tinh thần bình tĩnh, thái độ và cử chỉ vẫn
đĩnh đạc dễ dàng.

Tường Lan cứ đóng cửa nằm im trong phòng riêng. Niềm đau khổ của cô
chị cả không bút nào tả xiết, cô giáo Bạch Xuyến, chỉ trừ ba bữa ăn còn
thấy mặt, còn không thì không khác gì một bóng ma lặng lẽ. Cứ buông đũa,
buông bát là lại thơ thẫn rồi mất hút trong vườn hoa. Nữ chủ nhân biệt thự
thì chỉ còn là cái bóng của chính mình mà thôi. Mọi việc tề gia, đều do một
tay Tường Vân quán xuyến. Giọng nói êm như nhung khi ra lệnh cho gia
nhân khiến người nghe vẫn cảm thấy phấn khởi trong lòng. Rồi lại những
nụ cười thiên thần khi nhìn mẹ hoặc để cảm ơn Trọng Viễn đã khiến chàng
trai trẻ nhiều khi cuống quít, chân tay thừa thải chẳng biết để vào đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.