sinh viên hoặc đã ra đi làm rồi đi? Chuyện đã xảy ra lâu như vậy, thật sự...
còn có thể nhớ được sao? Huống chi, bọn họ chỉ biết tên ngôi trường,
không biết có thể tìm người được hay không?
"Cứ coi như ngựa chết chữa thành ngựa sống đi! Vì không muốn làm
người bạn gái quá cố của tôi thất vọng, tôi cũng muốn đánh cược một
phen." Tiểu Chu nói đùa một câu, muốn hòa hoãn không khí một chút xíu
nhưng sau đó anh ta phát hiện cũng không có ai để ý đến mình.
Tiểu Chu sờ sờ cái mũi, khoác áo khoác, nói: "Được rồi! Lên xe thôi!
Tôi mang hai người đi trường trung học Sơn Ưng hỏi một chút."
"Được." An Dạ không từ chối bởi vì hiện tại không phải là thời điểm
để chậm trễ.
Thời gian không còn nhiều lắm, trước 12 giờ khuya nay, nếu cô không
thể điều tra rõ chân tướng, cho Tiểu Nhân một cái công đạo thì đại khái
cũng sẽ bị chôn cùng những người vô tội trước đây, chết oan chết uổng đi?
Hiện tại là 9:30 sáng, An Dạ nhìn nhìn đồng hồ.
Rất nhanh, bọn họ đã đến trường trung học Sơn Ưng.
Tiểu Chu có mang theo giấy chứng nhận công tác đưa ra, nói rõ là vì
muốn tìm một người bạn của nạn nhân điều tra một chút, người gác cổng
liền cho bọn họ vào.
Ba người được nhân viên giáo vụ đưa đến chỗ Hiệu trưởng, Tiểu Chu
mang giấy chứng nhận ra, nói: "Xin chào anh! Tôi tên là Chu Minh, đây là
thẻ công tác của tôi."
Hiệu trưởng đẩy đẩy cặp mắt kính lão, nghi hoặc nhìn bọn họ liếc mắt
một cái, hỏi: "Xin hỏi là có chuyện gì không?"