"Cho nên..." Bạch Hành im bặt, cũng không nói tiếp điều gì.
"Cho nên, hung thủ muốn hấp dẫn lực chú ý của chúng ta tới sự 'biến
thái' của hắn." Bạch Nam tiếc nuối mà lắc lắc đầu: "Cậu đã thay đổi rồi!"
"Tôi vẫn vậy, không thay đổi." Ngữ khí của Bạch Hành cực kỳ lạnh
lùng, không giống như đang tranh cãi.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể chia sẻ với tôi một chút về tiểu thuyết
của cô được không?" Bạch Nam nói một cách khách khí.
"Được chứ!" An Dạ cũng không thích làm ra vẻ như cự tuyệt người ta,
ngược lại, cô rất muốn biết hai người bọn họ có thể điều tra ra cái kết quả
như thế nào.
An Dạ nhớ lại một chút, nói: "Cốt truyện của tiểu thuyết là: nữ chính ở
cửa quán cà phê "Ngư" nhặt được một con búp bê, không thể chống cự lại
sự dụ hoặc thần bí mà mang nó về nhà. Sau đó thì phát hiện búp bê có thể
nói chuyện, nữ chính mới đem chuyện này công bố trên mạng nhằm xin
giúp đỡ, kết quả cư dân mạng thì nửa tin nửa ngờ, còn nữ chính bị con búp
bê bóp cổ ngạt thở mà chết."
Bạch Nam rút ra một tờ giấy trắng đặt lên bàn, trong tay anh ta cầm
một cây bút, lười biếng viết xuống hai chữ - búp bê.
Bạch Hành dường như rất ăn ý với anh ta, tiếp lời: "Chúng ta phân
tích vụ án này một chút, nguyên nhân là từ con búp bê."
An Dạ dừng một chút rồi lại nói: "Trước đây, tôi ở quán "Ngư" đã
nhìn thấy trước cửa quán có một con búp bê, chính là đã được nạn nhân
nhặt đem đi, chính mắt tôi thấy mà!"
"Tốt lắm!" Bạch Nam lại bổ sung ngay bên cạnh - có người tận mắt
nhìn thấy nạn nhân nhặt con búp bê trước cửa quán cà phê.