BẠN CÓ THỂ ĐÀM PHÁN BẤT CỨ ĐIỀU GÌ - Trang 111

Có một khía cạnh khác của phương pháp Xô-viết mà tôi muốn nói đến: việc
sử dụng các cảm xúc có vẻ như không phải phép cho lắm.

3. Các sách lược đầy cảm xúc

Trong nhiều năm, những người Xô-viết đã vứt giấy tờ qua một bên và bỏ ra
khỏi phòng họp mặc dù không hề bị khiêu khích. Họ còn có thể tấn công cá
nhân, tất cả nhằm mục đích khiêu khích, làm bối rối hoặc đe dọa các đối
thủ. Ai có thể quên được Nikita Khrushchev

[21]

nện giày trên bàn trong một

phiên họp Liên Hợp Quốc? Khi mọi người biết điều đó, phản ứng bàng
hoàng: "Chúa ơi! Thật man rợ! Ông ta báng bổ một tổ chức quốc tế bằng
cách hành xử như vậy. Nếu con tôi mà làm thế, tôi sẽ gọi đó là một cơn tam
bành. Tại sao, nếu một buổi sáng ông ta thức dậy mà bị ợ nóng, ông ta rất
có thể cho cả thế giới nổ tung!"
Nhiều tháng sau, ai đó phóng to tấm ảnh của Khrushchev đang nện giày và
nghiên cứu nó với kính phóng đại. Anh ta hết sức ngạc nhiên khi thấy ở đó,
dưới gầm bàn, là hai chiếc giày, dưới chân nhà lãnh đạo Xô-Viết. Điều đó
có nghĩa gì? Như tôi thấy, có thể có ba khả năng:

1. Ông ta có ba chân. Khả năng này rất xa vời.

2. Buổi sáng đó khi mặc quần áo, ông ta quay sang Ngoại trưởng
Gromyko và nói: "Đồng chí hãy cho giày vào trong cái túi giấy nâu.
Chúng ta sẽ sử dụng nó vào lúc 3 giờ 30 phút chiều".

3. Trong cuộc họp, ông ta gọi Bộ trưởng Ivanovich: "Đưa cái giày
của đồng chí xuống đây. Chúng ta sẽ cần nó trong vài phút nữa. "

Điều chúng ta đang nói là một hành động đã được lên kế hoạch, có tính
toán trước một cách quỷ quyệt, được thiết kế để đem lại một phản ứng cụ
thể. Com giận có tính toán đó có tác dụng không? Có. Mọi người cảm thấy
lo lắng khi phải đương đầu với sự phi lý đi cùng với sức mạnh. Họ còn có
xu hướng nhượng bộ các đe dọa để tránh bị thương. Nó làm ta nhớ lại một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.