chứng khó tiêu và mệt mỏi đến tận xương tủy. Bạn mong muốn ném cái
vali vào căn phòng đơn đã đặt trước, ơn Chúa là bạn đã đặt trước.
Nhân viên làm nhiệm vụ nhận phòng liếc nhìn bạn, sau đó thì thầm với
giọng lạnh lùng: "Vâng, đúng là ông đã đặt phòng trước nhưng chúng tôi
không còn phòng nào cả. Đột nhiên chúng tôi hết phòng. Điều này đôi khi
vẫn xảy ra. "
Bạn phải làm gì? Ngay lập tức hạ chiếc vali xuống thảm và nhắc mình rằng
lúc đó nhân viên khách sạn về cơ bản chỉ là một cái máy phản xạ, không có
suy nghĩ. Anh ta đang hành xử như một cái máy hay một người máy đã
được lập trình sẵn, cung cấp cho bạn những thông tin mà anh ta nhận được
từ cấp trên trong khách sạn. Họ nói với anh ta là khách sạn đã hết phòng.
Như một con vẹt, anh ta đang truyền thông tin này tới bạn. Bởi vì anh ta
không nghĩ đến những lựa chọn về sự chuyển nhượng phòng khách sạn.
Tùy thuộc vào việc bạn giúp anh ta giải quyết vấn đề của họ.
Bạn suy nghĩ về những lựa chọn này trong đầu. Khách sạn có thể có một
dãy phòng. Bạn có thể kê một cái giường ở một trong những phòng họp.
Dãy phòng thậm chí vẫn còn một phòng nếu bạn dự định rời đi sớm vào
sáng hôm sau.
Như một người ra lệnh, bạn nói: "Ồ, thế còn về dãy phòng thì sao? Liệu tôi
có thể dùng căn hộ của chủ anh không nếu những phòng khác đã có người?
Tôi biết anh còn những phòng họp và phòng hội nghị. Tất cả những tờ
quảng cáo của anh đều nói như vậy. Anh có thể cho kê một cái giường vào
đó?"
Nhân viên khách sạn ngần ngại: "Ồ, không. Chúng tôi không thể làm như
vậy. Để tôi chuyển anh sang khách sạn khác được không?"
Bạn đáp lại: "Tôi không muốn bị chuyển sang khách sạn khác. Tôi mệt, tôi
muốn đi ngủ, muốn nghe một bài ca cổ. Và tôi muốn ngủ ngay ở đây. Làm
ơn cho tôi nói chuyện với người quản lý của anh được không?" (Bạn biết là
người quản lý của anh ta không có trách nhiệm giải quyết những việc về
khuya như thế này nhưng bạn muốn chứng tỏ quyết tâm của mình cho nhân
viên đó).