Nhà quản lý khuôn mẫu này có một ít tóc bạc bên thái dương, tóc được cắt
theo kiểu lịch sự. Xương hàm vuông và hướng ra đằng trước. Giọng nói
vang. Cái bắt tay của ông ta rắn chắc đến nỗi có thể nghiền nát khớp tay
bạn. ông ta sải bước với dáng đi rắn rỏi. Ông ta luôn nói ầm ầm: "Gặp anh
thật là tốt!" dù có ý đó hay không.
Nếu bạn đánh thức nhà quản lý này vào nửa đêm, sau khi ông ta đã ăn uống
tiệc tùng quá độ, ông ta sẽ nhảy ra khỏi giường và hét lên: "Xin chào! Nhà
quản lý cao cấp đang dậy. Gặp anh thật là tốt!"
Nếu bạn hỏi: "Hãy nói cho tôi nghe, đã bao giờ ông có một cái mụn trứng
cá chưa?", ông ta sẽ trả lời: "Hử?" Bạn thấy chưa, ông ta chưa bao giờ có
một cái mụn.
Mẫu người trống rỗng, rập khuôn này là một sự dối trá. Ông ta giống như
lù chim, bởi vì luôn luôn sải bước, thẳng lưng và nghiêm trang, tràn đầy sự
tinh thông và kiến thức là thất sách (và cũng mệt mỏi). Giả vờ biết tất cả
mọi thứ cùng là thất sách. Nhưng bạn thường có lợi khi nói đại khái như:
"Tôi không biết. . . hãy giúp tôi!" Việc thú nhận là mình không có tất cả các
câu trả lời làm cho bạn có tính người hơn và khiến người khác dễ tiếp thu
phương pháp của bạn hơn.
Điếm yếu là sức mạnh
Trong đàm phán, ngu ngốc thường tốt hơn là thông minh, không có tài ăn
nói thường tốt hơn là có tài ăn nói và rất nhiều khi điểm yếu thật sự có thể
là sức mạnh. Do đó, hãy nói: "Tôi không biết", "Tôi không hiểu", "Anh làm
tôi bị lú lẫn mất rồi" hoặc "Giúp tôi" khi chúng có lợi cho bạn.
Xem lại các kinh nghiệm của bạn khi làm việc với những người ngu ngốc.
Điều gì xảy ra với tất cả các lập luận lôgic, phức tạp và các dữ liệu đồ sộ
khi bạn làm việc với một gã khờ không thể hiểu được những gì bạn đang
nói? Hiển nhiên, mọi sự thuyết phục của bạn đều vô dụng.
Bạn đã bao giờ đàm phán với ai đó không có khả năng học hay nói chưa?
Ví dụ, hãy tưởng tượng tôi đang cố gắng đàm phán với bạn trong khi bạn
nói lắp bắp hay giả vờ như vậy. Tôi nói: "Thôi được, vậy tại sao anh phản
đối vụ đàm phán này?"
Bạn trả lời: "Sô . . . số. . . số"