chí là sống chết của nàng.
Vương triều Đại Hạ vốn phân chia giai cấp giữa nam và nữ, cho dù là
cành vàng lá ngọc thì cũng chỉ là quân cờ liên hôn mà thôi. Mà Tô Vãn giờ
đã là một quân cờ bỏ đi không sống được bao lâu nữa, đã sớm bị mọi người
vứt bỏ rồi.
Lãnh uyển cũng là một phần của Vương phủ, nhưng nơi này không treo
lụa đỏ, hoàn toàn không hợp với tràng cảnh hiện tại của Vương phủ.
Mặt trời xuống núi, tiếng nhạc vui mừng từ tiền viện truyền tới không
ngừng. Tô Vãn mặc áo đơn đứng trong viện, ánh mắt nhìn về nơi xa, trong
trí nhớ của nguyên chủ thì nơi đó là hướng về khu nhà chính của Vương
phủ.
“Chủ tử, trời lạnh rồi, cẩn thận thân thể.”
Lục Chu cẩn thận phủ lên người Tô Vãn một cái áo choàng màu trắng.
“Trời lạnh, nhưng có lạnh bằng lòng ta không?”
Tô Vãn nhẹ cắn môi, mấy ngày này, nhờ có Tư Ngự điều trị nên sức
khỏe cô đá khá hơn rất nhiều, nhưng thân thể này quá mức gầy yếu, tuy
rằng lúc này cô chỉ đứng dây diễn cảnh tình khổ nhưng vẫn cảm thấy váng
đầu hoa mắt, tay chân không còn chút sức lực nào.
“Quận chúa!”
Bên cửa, dưới ánh trăng xuất hiện một thân ảnh thon dài. Đêm nay Tư
Ngự mặc áo gấm màu lam, đây là đồ được chuẩn bị gấp gáp để dự hỉ yến
lần này.
Quần áo mới tinh, hơn nữa còn rất đẹp, nhưng Tư Ngự mặc lên lại cảm
thấy rất mất tự nhiên, đặc biệt ở trong yến hội còn nghe đám đồng liêu nói