Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô gái nhỏ, trong chớp mắt liền bối
rối.
Sau đó, anh nhìn thấy trên mặt cô hiện lên một tia ngại ngùng, nâng
lên ngón tay trắng nõn nắm một chút tóc mình, đôi môi phấn nộn khép mở:
"Bạn học, cái kia....Bạn có thể hướng vào trong một chút không?"
Nghe được giọng nói của cô.
Tô Lâm bỗng nhiên hiện lên một loại cảm giác đương nhiên.
Giống như sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của cô, giọng nói của cô cũng
vốn nên là dạng này.
Mềm mại ôn nhu, vừa mịn lại nhỏ.
Giống kẹo đường.
Đầu óc của anh hiện tại không biết vì sao, có chút hỗn độn, cứ như
vậy nhìn cô, suy tư nên làm cái động tác gì, thuận miệng đáp một tiếng:
"Ừm?"
Đôi mắt nai lớn của cô gái nhỏ lóe lên vẻ lúng túng.
Hai má của cô hiện lên một chút màu hồng, bỗng nhiên cô cúi người --
-
Cách anh càng gần hơn, hai người cơ hồ là nhìn thẳng vào nhau.
Cô nói: "Bạn học, có thể làm phiền bạn hướng vào bên trong một chỗ
ngồi hay không?"
Không những cách anh càng gần, âm lượng cũng gia tăng.
Khả năng cô cho rằng, vừa rồi anh không nghe rõ ràng.