bị kẹt, hai mươi phút sau đã tới ga tàu.
Kiểm vé xong, thời gian còn rất dư dả, Tô Lâm mang cô đi ăn sáng.
Sau khi ăn xong Lộc Viên Viên ngồi đối diện anh, mở to mắt nhìn anh ngáp
lần thứ năm.
Lại nghĩ tới anh phát cái kia trên vòng bạn bè, cô nhịn không được
hỏi:
"Anh thức đêm làm bài tập sao?"
Anh "Ừ", giọng mũi có chút nặng.
"Học trưởng," Cô cố gắng làm khuôn mặt nghiêm túc: "Thức đêm
không tốt."
Động tác cầm túi trên lưng của Tô Lâm dừng lại, ngước mắt nhìn Lộc
Viên Viên đang kéo căng khuôn mặt nhỏ, dáng vẻ tận tình khuyên bảo anh.
Anh lập tức liền cười.
Cô gái nhỏ xù lông:
"Anh cười cái gì? Thật sự không tốt đâu. Ông nội cũng không cho em
thức đêm. Anh còn ngủ muộn như vậy, sẽ trở nên xấu xí đần độn ---"
Tô Lâm đứng lên, cách cái bàn đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô.
Sau đó xoa nhẹ một cái.
Lộc Viên Viên im bặt dừng lại.
Cô nhìn anh mở miệng cười:
"Ừ, không thức."