Mặc dù đại hội thể dục thể thao có rất nhiều người không chọn tham
gia, nhưng bình thường mà nói, coi như cô không tham gia, nhất định cũng
sẽ không vắng mặt.
Nhưng mà....
Có lẽ là ngày đó giọng nói của anh quá êm tai, có lẽ cô cũng muốn đi
chơi.
Mặc kệ nguyên nhân gì, cô đều bị Tô Lâm thuyết phục.
Nhưng mà cô không nghĩ tới chính là, anh nói đưa cô đi chơi, nơi
muốn đi lại là công viên trò chơi lần trước hai người vẫn chưa chơi hết trò
chơi, đồng thời cũng để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho hai người.
Công viên trò chơi hố của bạn không ở trong thành phố S, chính xác
mà nói, là ở bên rìa của một thị trấn nhỏ nơi giao nhau giữa hai thành phố
lớn.
Lần trước là thuê xe buýt, mà lần này lại không có. Lộc Viên Viên liền
đề nghị ngồi tàu hỏa.
Tàu hỏa khởi hành lúc chín giờ rưỡi, nhưng nhà ga lại không gần đại
học C. Cho nên buổi sáng tám giờ hai người liền xuất phát.
Lộc Viên Viên giống như lần trước, mang cặp sách đựng chai nước và
ví tiền, cùng một số đồ linh tĩnh, không mang quá nhiều. Chờ khi đi tới
cổng trường nhìn thấy Tô Lâm, cô hơi sửng sốt.
Anh mặc một bộ đồ thể thao có ba vạch màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi
trai màu trắng, khuôn mặt không có biểu cảm gì, mặt mày nhàn nhạt. Thật
sự cùng bình thường không có gì khác biệt quá lớn, chỉ là.....
Quầng thâm dưới mắt nặng hơn một chút.