Năm phút sau, khi Tô Lâm ôm con thỏ lớn treo ở sau khung bóng rổ
đến trước mặt cô. Lộc Viên Viên còn có chút mơ màng, trong đầu đầy một
bên khuôn mặt nhàn nhạt của anh lúc ném bóng rổ.
Người vây xem cơ bản đều là người trẻ tuổi, thấy một màn này, đám
người lập tức tuôn trào lên một trận ồn ào.
Tô Lâm nói gì đó, bởi vì xung quanh âm thanh quá lớn, cô không nghe
rõ.
Cho đến khi anh lôi kéo cô đi xa, đến một cái ghế dài dùng để nghỉ
ngơi. Anh đem con thỏ lớn trong tay đưa về phía cô.
"...." Cô không đưa tay ra, biểu cảm thoạt nhìn vẫn còn có chút sững
sờ.
Tô Lâm hơi kỳ lạ, sờ đầu cô một chút, "Choáng váng?"
"...." Cô vẫn không có phản ứng.
Anh đem con thả thả xuống trên ghế dài, nhếch môi đem khoảng cách
với cô kéo gần lại, hạ giọng:
"Có phải cảm thấy bạn trai em đặc biệt đẹp trai?"
"....."
Không nghĩ tới.
Qua mấy giây, cô gái nhỏ thế mà nhẹ gật đầu, lộ ra cái tai hơi đỏ.
Tô Lâm: "....."
Còn tưởng rằng cô sẽ thẹn thùng không trả lời.
Không nghĩ tới....như bây giờ, ngược lại anh không biết nên nói gì.