Lúc đầu anh sợ cô dạy xong sớm, nên đến trước mười phút. Không
nghĩ tới lại trễ như vậy.
Sự kiên nhẫn của anh vẫn luôn không tốt lắm. Mấy người trong ký túc
xá, trong lớp hoặc là bạn bè trước kia đều biết.
Nhưng mà bốn mươi phút này, anh không chỉ không sinh ra một chút
nào không kiên nhẫn, ngược lại tâm trạng còn có chút tăng lên.
Anh đưa mắt nhìn vào hai tin nhắn trên điện thoại mà Lộc Viên Viên
trả lời.
【Σ(っ°Д °;)っ!!!!】
【 Học trưởng anh đợi em một chút! Bây giờ em đi xuống!!!】
Tô Lâm vuốt vuốt mũi.
Trước kia anh cảm thấy rất phiền khi nhìn thấy những cái biểu tượng
này.
Nhưng mà Lộc Viên Viên gửi, làm sao lại mẹ nó đáng yêu như vậy
chứ.
Anh đè xuống khóe môi đang không tự giác nhếch lên. Khóa điện
thoại bỏ vào tùi, vừa ngẩng đầu liền nghe được âm thanh lộc cộc.
Theo tiếng động nhìn lại, thấy được dáng người quen thuộc, mềm mại
nho nhỏ, đang cúi đầu chạy chậm.
Sắp tới gần cổng tiểu khu, cô thả chậm bước chân. Trong nháy mắt đi
ra khỏi cổng, hình như nhận ra được ánh mắt của anh, lập tức đi lại phía
bên này.