BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 119

“Không sao cả.” Hứa thái y nói: “Cho phép thần hỏi phúc tấn, gần đây

có phải ngài đột nhiên chuyển đổi hoàn cảnh nơi ở đúng không?”

Điềm Nhi gật gật đầu, nói đến chuyện đốt địa long trong phủ.

“Chính là vậy, trong cơ thể ngài nổi lên nhiệt hỏa lại cùng va đập với khí

lạnh bên ngoài, đã hình thành một ít hàn tà nhập vào cơ thể, cho nên mới
cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người vô lực, về phần bào thai trong
bụng, đúng là hơi động thai khí, nhưng không nghiêm trọng lắm, uống vài
viên thuốc an thai là được.”

Lúc này Điềm Nhi mới thật sự yên lòng.

“Tiểu Hỉ Tử!” Ánh mắt nàng lấp lánh kêu một tiếng, nở nụ cười vô cùng

hạnh phúc: “Đi bẩm báo cho gia một tiếng.”

“Dạ!”

Dận Chân nhất định sẽ rất vui?

Đứa bé này, là con của hai người họ!

Tô Bồi Thịnh bước chân lảo đảo, vẻ mặt đầu tiên là không thể tin, rồi

sau đó lại biến thành mừng như điên, không để ý đây là nơi nào, giơ chân
lên đạp mạnh cho tên đồ đệ một cái, sau đó, như một làn khói chạy vào
trong điện. Trong đôi mắt tam giác lăn xuống giọt nước mắt đục ngầu.

“Gia...” giọng hắn nghẹn ngào gần như không nói ra lời.

Thân thể Dận Chân khẽ run một cái.

“Phúc tấn làm sao?” Hắn gằn từng chữ hỏi.

“Phúc tấn... Phúc tấn... Phúc tấn có tin vui!” Gia a! Ngài sẽ làm a mã,

ngài sẽ có con trai trưởng rồi, sẽ không còn ai nói ngài là mệnh tuyệt hậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.