BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 155

“Vẫn không ăn được gì sao?” Dận Chân ngồi xuống cạnh nàng, khẽ nhíu

mày hỏi.

Điềm Nhi nói: “Cũng không biết sao, hiện tại chỉ cần nghe mùi thức ăn,

trong bụng liền khó chịu cực kỳ.”

“Hứa thái y chế thuốc viên khai vị cho nàng cũng không tác dụng sao?”

“Đừng nhắc tới nữa.” Điềm Nhi vẻ mặt chán ghét phàn nàn nói: “Thuốc

đó càng khó ăn hơn, vừa đắng vừa chát, đừng nói tới khai vị, thiếp nghe
mùi cùng muốn nôn rồi.”

Dận Chân nhìn tiểu thê tử trong lòng, so sánh với bộ dáng xinh tươi

mọng nước trước kia, bây giờ trông nàng lại tiều tụy đi một chút, hai gò má
như quả táo cũng gầy đi rất nhiều, nhưng mà... bụng.

Trong mắt hắn vụt qua một chút ánh sáng nhu hòa, giơ tay lên nhẹ

nhàng vuốt ve. Đứa bé cũng lớn lên rất nhiều.

“Vất vả cho nàng rồi!” Nam nhân tại bên tai nhẹ nhàng nói.

Cảm giác như mật đường nảy lên từ đáy lòng Điềm Nhi, tất cả khổ cực

phải chịu trong khoảng thời gian này, lúc này đều biến mất tăm hơi.

“Phải vậy a” nàng mỉm cười hạnh phúc nói: “Thiếp là ngạch nương của

con mà!” Cho nên dù vất vả gấp trăm lần, cũng đều đáng giá.

Có vị hôn phu đại nhân “Cổ vũ”, Điềm Nhi quyết tâm vô luận như thế

nào cũng phải chiến thắng bệnh “ốm nghén” này. Cho dù mới ăn đã muốn
nôn, nàng cũng sẽ tận hết sức ăn, không vì cái gì khác, là vì để cho đứa bé
trong bụng có thêm chút dinh dưỡng.

Ước chừng vì nguyên nhân hết ói rồi nôn liền nôn thành quen, hơn một

tháng sau, khí trời dần dần trở ấm, Điềm Nhi như kỳ tích không còn ói nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.