BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 159

Chưởng quầy béo vội vàng kể lại chuyện vừa rồi.

“Người này cũng thật là kỳ quái.” Thiếu nữ đảo đôi mắt đẹp, lầm bầm

lầu bầu nói: “Cho dù là mứt quả, cũng không mua một lần mà nhiều như
vậy a!”

Bất quá có thể kiếm tiền, cũng là coi là việc tốt, cũng không thích thú

sâu hơn, chỉ nói với chưởng quầy béo: “Lưu thúc thúc, lần này ta tới có
mang theo một loại bánh ngọt kiểu dáng mới, là dùng bơ được truyền tới từ
bên kia Đông Dương làm nhân bánh, bên ngoài dùng bột mì nướng mà
thành, ta đặt cho nó cái tên là: “Phao phù.” (phát âm tiếng Hán của bánh
puff: bánh su kem)

Chưởng quầy béo nghe vậy, nụ cười trên mặt sáng lạn, kêu một tiếng

“tốt” rõ to, nhưng trong lòng lại bắt đầu thầm nghi ngờ. Vị tiểu thư này, từ
nhỏ đã thích “phát minh” mấy thứ ly kỳ cổ quái, còn nhớ lần trước cái gọi
là “Xảo khắc lực” (Chocolate) gì gì đó, từ nguyên liệu đến chế tác, không
biết bỏ ra hết bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng làm được cũng bất quá là một cục
đen thui thùi lùi.

Thật là lãng phí tiền bạc.

Chưởng quầy béo quyết định phải lấy tốc độ nhanh nhất viết thư cho đại

thiếu gia, nói cho ngài ấy biết tiểu thư chạy đến kinh thành này mới được.

“... Đúng rồi!” Đột nhiên, thiếu nữ kia xoay người hỏi một câu làm cho

chưởng quầy béo kinh ngạc không thôi.

Nàng nói: “Thúc có biết phủ Tứ bối lặc ở đâu không?”

“Tiểu, tiểu thư?” một hàng mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, chưởng

quầy béo gần như run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.