BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 158

Đương lúc gương mặt núc thịt của hắn cười vui biến thành đóa hoa, có

một chiếc xe ngựa dừng trước cửa hàng.

“Lưu chưởng quỹ, có gì mà cười vui vẻ vậy.” Đột nhiên, một thanh âm

cực nhẹ nhàng, cực dễ nghe từ trên xe truyền đến.

Chưởng quầy béo vội ngóc đầu nhìn lại, lập tức kinh ngạc mở to cặp mắt

ti hí: “Tiểu thư?”

“Là ta!” Cửa xe được mở ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn mảnh mai điềm

đạm liền lộ ra.

Chưởng quầy béo vội tiến lên, chắp tay thi lễ: “Bái kiến tiểu thư.”

“Lưu thúc thúc, không cần đa lễ.”

Cô bé này rõ là, ngay cả một tiếng Lưu chưởng quỹ cũng không gọi,

trực tiếp gọi hắn là thúc thúc, hiển nhiên quan hệ cùng chưởng quầy béo có
chút thân cận.

“Ngài đến kinh thành lúc nào? Lão gia và đại thiếu gia có biết không?”

“Ta lén trốn họ đến.” Thiếu nữ có chút nghịch ngợm le lưỡi một cái,

được nha hoàn hầu hạ bước xuống xe. Chỉ thấy nàng tầm mười ba mười
bốn tuổi, trên người mặc một thân áo dài lụa màu hoa cà in hoa văn kim
ngân, trên đầu vấn búi tóc song hoàn, vài quả cầu tuyết nhung xù xì sáng
tạo cài sau đầu, tuy ngũ quan nàng bình thường, tướng mạo chỉ có thể coi là
trung đẳng, nhưng hơn người ở khí thái tự tin giữa hai đầu lông mày, tự tin
như mọi việc đều không thoát khỏi sở liệu.

Thiếu nữ vừa trò chuyện vừa đi vào cửa hàng.

“A?” Nàng dừng bước lại, nhìn quầy hàng trống trơn: “Đây là có chuyện

gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.