BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 169

Dận Chân khẽ lắc lắc, kết quả tiểu tử kia khóc càng dữ hơn, trên mặt

nam nhân hiếm khi xuất hiện bộ dáng luống cuống, có chút gấp gáp hỏi:
“Sao thằng bé khóc hoài vậy?”

Tiền ma ma nói: “Có lẽ tiểu a ca đói bụng.”

Dận Chân nghe vậy vội vàng nhét thằng bé vào trong lòng bà: “Còn chờ

cái gì, mau bảo bà vú cho tiểu a ca ăn.” Bộ dáng như ‘ai bỏ đói con ta, ta sẽ
cho kẻ đó đẹp mặt’.

Tiền ma ma nói: “Vâng ạ!” liền ôm đứa bé tiến vào buồng trong.

Tô Bồi Thịnh bên cạnh nhìn bộ dạng vui sướng khó nén của chủ tử nhà

mình, không khỏi cợt nhả nói: “Gia, tiểu a ca ra đời ấy mà là việc đại hỷ
của phủ chúng ta a, phải chăng ngài nên phát chút từ bi, để chúng nô tài
cũng được dính chút hỷ quang của tiểu chủ tử a.”

“Ngươi chỉ giỏi lẻo mép!” Dận Chân tùy ý la rầy một tiếng.

Thế nhưng, trong mắt lại phủ đầy hưng phấn, quả nhiên, liền nghe hắn

nói: “Thưởng, tất cả hạ nhân trong phủ, ban cho mỗi người mười lượng bạc
ròng, những người hầu hạ trong phòng sinh, mỗi người thưởng năm mươi
lượng bạc.”

“Tạ chủ tử gia... Tạ tiểu a ca...” Tô Bồi Thịnh tinh quái quỳ trên đất, đầu

rạp xuống đất dập đầu cộp cộp.

Dận Chân giơ chân lên đạp cho hắn một cước, sau đó, cười sung sướng.

Lúc Điềm Nhi tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau, lim dim mở mắt ra,

liền thấy Dận Chân vẫn luôn canh giữ bên cạnh nàng.

“Tỉnh rồi?” Hắn ánh mắt ôn nhu hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.