BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 167

“Dận Chân, Dận Chân, Dận Chân” trong lúc ý thức mơ hồ, nàng nỉ non

gọi tên nam nhân. Hắn đã khát vọng, ao ước một đứa bé như thế, cho nên
nhất định phải, nhất định phải... nhất định phải sinh ra được.

“Gia, phúc tấn nhất định sẽ không sao.” Ngoài phòng sinh, Tô Bồi

Thịnh nhìn Dận Chân vẫn đứng như trời trồng không hề nhúc nhích, không
khỏi nhẹ giọng khuyên bảo: “Phúc tấn cùng tiểu chủ tử nhất định sẽ ‘cát
nhân thiên tướng’*.”

(* cát nhân thiên tướng: ở hiền gặp lành, trời giúp người hiền)

Dận Chân hít một hơi thật sâu.

Đối với loại chuyện này, hắn duy chỉ từng trải qua một lần đến từ Tống

thị, khi đó hắn mới chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, lúc
truyền đến tin Tống thị sinh được một nữ nhi, hắn còn đang ở trong ngự thư
phòng trong cung, lúc ấy tâm tình như thế nào, đại khái cũng chỉ là, “A,
mình làm cha rồi!”, sau đó nên đọc sách thì đọc sách, nên luyện chữ thì
luyện chữ.

Khi đó, hắn sẽ không ngờ được, đứa bé gái nho nhỏ chỉ sống được ba

ngày, ngay cả tên cũng chưa có, cứ như vậy mà đi kia, sẽ là đứa con duy
nhất của hắn.

Mãi tới hôm nay.

Ngọn đèn trong lồng đèn đỏ thẫm cháy mãi cho tới lúc tờ mờ sáng mới

dần dần tắt đi, theo tia nắm sớm đầu tiên rọi xuống thế gian, là một tiếng
khóc trong trẻo đột nhiên vang lên.

Thân thể Dận Chân mạnh mẽ lay động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.