Điềm Nhi nhìn trái một chút nhìn phải một tẹo, đột nhiên, có chút phiền
muộn cảm thán nói: “Gia, cục cưng trông như có chút kỳ quái a!” Cái đầu
thật to rõ ràng không hợp với tỉ lệ thân thể, hai con mắt nhô ra như con cá
vàng, da dẻ thì nhăn nheo, trông thế nào cũng giống như “rất xấu” a.
Có điều, không sao cả! Điềm Nhi đầy xúc động sờ sờ bàn tay nhỏ xíu
của con trai. Cho dù cục cưng có khó coi như vậy, ngạch nương cũng sẽ
không ghét bỏ đâu, nhất định sẽ yêu con thật nhiều, thật nhiều!!
“Chỗ nào kỳ quái!” Dận Chân nghe vậy lập tức trừng mắt liếc nhìn
Điềm Nhi. Bản thân hắn có thể nói con hắn xấu, cũng tuyệt đối không cho
phép người nào khác nói, cho dù là mẹ thằng bé cũng không được.
“Lúc nàng mới sinh ra còn xấu hơn con, bây giờ không phải vô cùng tốt
đấy thôi.”
Điềm Nhi vờ tức giận bĩu môi. “Gia, ngài nói vậy thật không có cơ sở gì
a, ngài chưa từng thấy thiếp lúc mới sinh thế nào, sao dám khẳng định như
vậy.”
Dận Chân đắc ý nhếch khóe miệng, vươn tay ôm cả hai mẹ con vào
lòng, trái ngược với bộ dạng nghiêm cẩn mọi ngày, rất vô lại bá đạo nói:
“Gia chính là biết.”
Tử Cấm thành, Càn Thanh cung.
“Sinh rồi?” cuốn sổ con trong tay Khang Hy run lên, ngẩng đầu nhìn Lý
Đức Toàn quỳ bên dưới.
“Tứ phúc tấn sinh hạ một tiểu a ca ạ.” Lý Đức Toàn cười ha hả nói:
“Chúc mừng bệ hạ lại có một giai tôn.”
Khang Hy nghe xong, trên gương mặt già nua hơi lộ ra chút ý cười. Tuy
rất ít, nhưng có thể thấy được ông ta thật sự rất cao hứng.