Cân, nhằm ý xua ma đuổi tà. Nghi thức này ước chừng làm một khắc
chung, mới xem là đại công cáo thành.
Tám Cân vậy mà rất biết điều, không khóc không náo, còn nhìn chăm
chăm không ngừng vào nhóm người tát mãn đeo mặt nạ dọa người kia, vẻ
mặt rất chi là tò mò.
Điềm Nhi trong lòng khẽ nhẹ nhõm, sau khi dặn đám người Tiền ma ma,
Phỉ Thúy trông nom Tám Cân, liền mời mọi người đi tới chánh đường,
chuẩn bị nhập tiệc.
Lần thiết yến này, tổng cộng có hai mươi bàn. Khách nữ ngồi một bên,
cách tấm bình phong gỗ mun ‘Biên bức lưu vân*’ tám mảnh, có thể nghe
thấy rõ ràng tiếng ồn ào bên ngoài.
(* Biên bức lưu vân: dơi bay trong mây, một loại hoa văn mang ý nghĩa
may mắn cát tường; “bức”: con dơi, đồng âm với “phúc”, /lưu vân: tường
vân, ý chỉ cát tường à Biên bức lưu phân = Vạn phúc lưu vân)
Trong chốc lát, liền có một loạt nha hoàn áo hồng bưng đồ ăn lên, trên
bàn tiệc bày mỹ tửu, món ngon vật lạ, có thể nói là cái gì cần có đều có.
Mọi người đều là người thông minh, tất nhiên sẽ không có trường hợp nói
ra lời thất lễ nào, đều lựa lời vui mà nói, trong lúc nhất thời có thể nói là
không khí hòa hợp, cười nói vui vẻ.
Điềm Nhi ngẩng đầu bất động thanh sắc quan sát mọi người, từ chỗ ngồi
của nàng đại khái có thể thấy được toàn bộ phạm vi giao tiếp.
“Nhân duyên” của Bát phúc tấn Quách Lạc La thị quả thật là cực tốt,
Tam phúc tấn Đổng Ngạc thị, Cửu phúc tấn Đống Ngạc thị, cùng với những
vị phúc tấn thế tử, phu nhân đại thần khác, tất cả đều vây quanh nàng ta, nổi
bật còn hơn cả nữ chủ nhân chân chính là nàng đến ba phần.