BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 187

“... Hôm nay ở bữa tiệc, lúc ta nhắc tới Thập Tứ đệ muội, thần sắc mọi

người hình như có ẩn tình, ngươi có biết vì sao không?”

Triệu Giai thị thần sắc không đổi, trả lời: “Kỳ thật cũng không phải

chuyện lớn gì, nếu Tứ tẩu muốn nghe, ta cũng không ngại nói cho tẩu, chỉ
coi như là tán gẫu mà thôi.”

Điềm Nhi gật gật đầu, bộ dạng chăm chú lắng nghe.

“Chuyện là như vầy, trước đó vài ngày, Thập Tứ gia phi ngựa trên phố,

đụng bị thương vài người dân. Chuyện này vốn cũng không có gì, cũng
không biết ở đâu nhảy ra một thiếu niên lang, ngay tại chỗ chỉ trích Thập
Tứ đệ là xem mạng người như cỏ rác, lại nói quá trời đạo lý gì mà: Thiên tử
phạm pháp, tội như thứ dân. Tẩu cũng biết tính tình Thập Tứ đệ rồi đó, kiêu
ngạo cực kỳ, bị người ta xé da mặt trước bao nhiêu con mắt nhìn trừng
trừng như vậy, tất nhiên là phải nổi giận rồi.”

Điềm Nhi nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy có chút thú vị. Đám thiếu

niên lang quyền quý phóng ngựa ngay trên đường phố, đó là hình ảnh mà
dân chúng trong kinh thành nhìn mãi cũng quen. Mấy năm gần đây quả thật
cũng gây không ít phiền toái cho dân chúng. Tuy nhiên cũng rất ít phát sinh
chuyện đụng chết người, nặng lắm chỉ là bị thương, sau đó bồi thường chút
ngân lượng mà thôi. Đương nhiên, làm như vậy quả thật là không đúng,
triều đình cũng từng công khai ban lệnh cấm. Nhưng bọn họ chính là con
cháu Thiên gia a, ở trong nhà mình, còn không phải muốn chạy thế nào liền
chạy liền chạy thế ấy sao.

“Người thiếu niên kia cũng thật dũng cảm há!” Điềm Nhi thật lòng bội

phục hắn. Nếu là mình á, cho dù trước mắt thấy chuyện này, cũng tuyệt đối
không dám vì vài người dân mà đi lý luận với đường đường là hoàng tử a ca
đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.