“Con là thằng nhóc lừa gạt, ‘sét đánh mà không đổ mưa’!” Điềm Nhi
thở phì phò nhìn trên mặt Tám Cân không có chút nước mắt nào, cắn răng
nghiến lợi nói: “Con tuyệt đối là cố ý.”
“Khạc khạc khạc khạc.” Tám Cân không biết nói gì, chỉ cười ngây ngô,
vươn hai cánh tay béo mập như củ sen, không quan tâm liền chộp tới vành
tai ngạch nương, cái khuyên tai hồng ngọc của Điềm Nhi lập tức đã bị tay
béo kia kéo đi.
Đau hít vào một hơi lạnh, Điềm Nhi vội vàng kêu lên: “Tám Cân buông
tay, buông tay...”
Lại không biết sao, tiểu tử kia càng túm càng chặt, biểu tình trên mặt
cũng càng thích thú. Tiền ma ma thấy vậy vội chạy tới cùng Điềm Nhi dụ
dỗ, một hồi lâu, mới dụ cho tên tiểu bại hoại kia buông tay ra được.
Ui ô~~ Vành tai bị chảy máu rồi!!!
Nhìn xú tiểu tử vẫn còn hưng phấn cười vui vẻ, “Thù mới hận cũ” cùng
nhau vọt tới, Điềm Nhi lập tức nghiến răng, vèo một cái lật người tiểu tử
kia lại, lột quần, nhắm lên cái mông nhỏ trắng nộn nộn, đánh mạnh hai cái.
Nhưng không biết sao, tên tiểu gia hỏa Tám Cân này cả người nhiều thịt,
hơn nữa thịt trên mông lại càng nhiều, căn bản không cảm thấy đau, ngược
lại cho là ngạch nương đang đùa với mình, vì thế nằm sấp lên đầu gối Điềm
Nhi, liền biến thành một con rùa rụt đầu nhỏ, chẳng những không sợ không
khóc, ngược lại tứ chi cùng sử dụng, làm như đang bơi bơi, chơi rất chi là
happy.
Đáng giận a...
Điềm Nhi thấy vậy lại càng tức giận hơn, mài mài răng nanh, cũng
không thèm làm từ mẫu nữa, cúi đầu, a ô một ngụm liền cắn lên cái mông
mềm kia.