BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 247

hư hỏng này, kéo vành tai của thiếp chảy máu đau quá trời luôn!!” Vừa nói,
vừa ủy khuất bĩu bĩu môi.

Dận Chân hừ một tiếng, nghĩ bụng, hai người này thật không hổ là mẹ

con, biểu cảm lúc cáo trạng có thể nói là giống nhau như đúc.

“Tám Cân còn nhỏ.” Mặt nam nhân lộ ra biểu tình ‘đừng tưởng lúc ta

không thấy liền khi dễ con ta’. Rất là bất mãn nói: “Hiện tại là lúc con thích
quơ loạn, sau này lúc ở nhà, đừng mang vòng tai, trâm thoa gì nữa, tất cả
nha hoàn ma ma hầu hạ bên người cũng vậy hết.” Dận Chân vạch móng
vuốt béo vẫn còn đang nắm chật chặt của Tám Cân ra, nhìn cẩn thận, sợ tay
của con trai cưng bị cái gì làm xước.

Điềm Nhi lặng lẽ bĩu môi, lầm bầm lầu bầu: “Thực bất công.”

Dận Chân trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.

Hai mẹ con này, cũng không để cho hắn bớt lo.

Có phụ thân làm chỗ dựa, khí thế của Tám Cân rõ ràng đã trở lại, nín

khóc, ngồi trên giường, cầm trong tay trái cầu cát, không ngừng lắc lắc,
miệng a ô a ô kêu loạn. Dận Chân vẻ mặt nhu hòa xem một lát, rồi bảo Tô
Bồi Thịnh ra ngoài, mang đồ vào.

“Đây là cái gì?” Điềm Nhi có chút giật mình nhìn vật có hình thù kỳ

quái trước mắt. Chỉ thấy vật nọ hoàn toàn làm bằng gỗ, lấy một tấm gỗ tròn
làm chính, ở giữa khoét một lỗ hổng, bên dưới là bốn chân gỗ gắn bánh xe
nhỏ.

Không biết vật này dùng làm gì nhỉ.

“Đây gọi là ‘xe tập đi’.” trên mặt Dận Chân thoáng vụt qua một tia hồi

ức, sau đó khe khẽ thở dài, bế Tám Cân lên, bỏ vào trong cái lỗ nhỏ kia, vì
độ rộng lớn của lỗ tròn kia có thể giữ lại phần thân trên, Tám Cân đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.