vườn” có độ khó cao, gần như là cách vài ngày lại mời nàng qua, mà nhất
định phải mời được mình qua phủ cho ý kiến. Khiến cho Điềm Nhi vài
ngày lại chạy ra ngoài, vất vả hết sức o(
╯□╰)o.
Không muốn nói tiếp chuyện này, Điềm Nhi dời đề tài, quét mắt một
vòng hỏi: “Tám Cân đâu, sao không thấy thằng bé.”
“Bẩm chủ tử, Tiểu Hỉ Tử đã dẫn tiểu a ca ra vườn hoa chơi rồi ạ.”
“Thật sao!” Điềm Nhi nói: “Trời nóng như vậy, đừng có phơi nắng quá,
đi gọi bọn họ về đây.” Nói xong, liền vào buồng trong.
Đợi tháo xong trâm cài trên người, thay một thân kỳ bào nhẹ nhàng
thoải mái màu lam nhạt thêu nước, Tám Cân đã ngồi trên băng ghế nhỏ,
khuôn mặt nhỏ đổ mồ hôi ròng ròng, ăn trái cây ướp lạnh. Thấy mẫu thân đi
tới, vội đứng lên, lễ phép hành lễ một cái, giọng nói non nớt: “Thỉnh an
mẫu thân đại nhân.”
Phì... Điềm Nhi không nhịn được bật cười.
Tám Cân chu cái mỏ nhỏ lên, trong đôi mắt to tròn vành vạnh tràn đầy
khiển trách.
Điềm Nhi khẽ ho một tiếng, nói với mọi người trong phòng: “Tất cả lui
xuống đi.”
“Ngạch nương!” vừa thấy không còn ai, tiểu tử béo chắc nịch kia lập tức
khôi phục bộ dạng nghịch ngợm, bình bịch chạy tới, định bổ nhào lên người
Điềm Nhi, lại bị một ngón tay chĩa vào trán.
“Đừng đừng đừng, trên người con vốn hỏa lực mạnh, dán tới đây, ngạch
nương con chắc chắn sẽ bị cảm nắng.”
Bị ghét bỏ, Tám Cân làm bộ đáng thương, xụ mặt xuống.