BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 277

Điềm Nhi cười chọt chọt lên cái mũi nhỏ có hơi tẹt của thằng bé, hai mẹ

con ngồi trên giường trúc bên cửa sổ đùa giỡn.

Vẫn luôn đi theo bên chân Tám Cân, Tiểu Hoàng thấy thế thật phấn

khích bu tới. Nó của ngày hôm nay, đã từ một con vật nhỏ xíu đáng yêu chỉ
bằng một nắm tay của năm xưa biến thành một con chó béo, nhìn nghiêng
trông như một cục bông di động vậy.

Tiểu bồn hữu Tám Cân cực kỳ có ái tâm, từ trong đĩa trái cây ướp lạnh

trong tay, bốc ra một quả dâu mát lạnh còn đang đọng sương ngọt, ném
xuống cho nó. Tiểu Hoàng ngửi ngửi, không ăn liền, hai con mắt càng thêm
lấy lòng nhìn Điềm Nhi. Chọc cho Điềm Nhi cúi người xuống trêu đùa với
nó, Tiểu Hoàng thích thú ngoắc ngoắc đuôi không ngừng.

Tám Cân ở bên cạnh thấy vậy bất mãn, dùng thanh âm ngọng nghịu nói:

“Đi đi đi, ngạch nương nóng nóng, không được dựa tới.” Nói xong còn đặc
biệt không lễ phép nâng chân ngắn lên, đạp Tiểu Hoàng một cái.

Ô ô!!!... Tiểu Hoàng đáng thương ai oán.

Điềm Nhi thấy vậy cười lớn không thôi.

Hai mẹ con chơi được một lúc, Điềm Nhi liền bảo Tiền ma ma dẫn

thằng bé đi nghỉ trưa, chỉ để San Hô cùng Phỉ Thúy lại trong phòng nói
chuyện.

Điềm Nhi nghiêng người dựa lên gối mềm, chợt sực nhớ hỏi: “Chuyện

lần trước ta nói với em, đã cân nhắc xong chưa?”

San Hô ngớ người, nhìn chủ tử tươi cười còn mang theo ý trêu chọc, sắc

mặt lập tức ửng đỏ, vội đứng lên, tùy tiện tìm cớ liền xoay người chạy biến.
Khiến Phỉ Thúy bên cạnh, ngây ngốc cười trêu ghẹo nói: “San Hô xấu hổ
đó ạ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.