BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 279

hành lễ một cái, biểu tình như là ‘mọi sự đều nhờ chủ tử’ vậy. Khiến cho
‘bà mối nghiệp dư’ Điềm Nhi cảm thấy rất là vĩ đại.

Buổi tối, Dận Chân lại đây dùng bữa, thời tiết quá nóng, Điềm Nhi bèn

dặn hạ nhân làm món mì lạnh. Sợi mì dai mềm, ăn cùng với đủ loại thịt ướp
gia vị đậm đà, thêm vào gia vị nào là tỏi băm, hành hương, dầu vừng, hẹ,
đậu phộng. Quả nhiên trông vừa ngon mắt vừa thanh đạm đủ cả, càng kích
thích khẩu vị người ăn.

Điềm Nhi cầm cái bát nhỏ của Tám Cân lên, trong con mắt hau háu của

thằng bé, gắp một ít mì vào trong chén. Tiểu bồn hữu Tám Cân tự thân vận
động, cầm thìa bạc múc hai muỗng thịt băm chưng tiêu xanh, thích thú bỏ
lên trên mì.

Thằng bé còn nhỏ, để với được tới bàn, Điềm Nhi cố ý đặt thêm một

băng ghế nhỏ lên tháp. Nhìn con trai béo cúi đầu vụng về ăn mì, trong lòng
Điềm Nhi cao hứng cỡ nào khỏi phải nói, chỉ lặng lẽ xuất thần nhìn con trai.

Dận Chân bên cạnh bỗng nói: “Tám Cân đã ba tuổi rồi, cũng đến lúc nên

‘chủng đậu’* rồi.”

(* chủng đậu: chích ngừa bệnh đậu mùa: TQ từ thời Tống Chân Tông

(998-1002) đã tìm ra cách tiêm phòng bệnh đậu mùa, nhưng phương pháp
này không an toàn, có khi sẽ dẫn đến bệnh đậu mùa)

Điềm Nhi nghe xong không khỏi sửng sốt, vẻ mặt lập tức do dự. Dận

Chân yêu thương nhìn con trai một cái, tiếp tục nói: “Yên tâm đi, sẽ không
sao đâu.”

Điềm Nhi biết việc này là vì tốt cho con, cho nên tuy rằng đau lòng

nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Như thế, bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi bữa cơm nàng chỉ bảo người làm

chút đồ ăn nhẹ cho Tám Cân, mãi đến ba ngày sau Tám Cân được Dận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.