BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 296

Tỷ như, trong phủ mỗi tháng sẽ chi ra một khoản tiền không giải thích

được.

Tỷ như, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài người lạ trong thư phòng.

Dận Chân không muốn nói cho nàng biết, nàng cũng chỉ cho là hắn

không muốn khiến nàng lo lắng. Đây là sự ngầm hiểu ý chẳng biết lúc nào
đã lặng lẽ xuất hiện giữa hai người. Nhưng với điều kiện tiên quyết là, hắn
không được lợi dụng con. Tám Cân là bảo bối quan trọng nhất của nàng, bất
cứ ai, cũng không được động vào!!

Vươn tay, lướt qua thân thể bụ bẫm của con, Điềm Nhi sờ lên gương mặt

góc cạnh sắc bén của Dận Chân, ánh mắt nàng kiên định, nhẹ nhàng nói:
“Thiếp tin tưởng chàng.”

Dận Chân nắm lại tay nàng, siết thật chặt.

Đương nhiên nói thì nói thế, nhưng cái nên hỏi thì vẫn muốn hỏi một

chút.

Lớn không nói, vậy chắc nàng có thể đi hỏi nhỏ chứ nhỉ!!

“Con cũng không biết, a mã đang mang con cùng đi chơi cưỡi ngựa, cái

rồi có người đến tìm, a mã liền dẫn con đi đến một cái phòng thiệt là to, bên
trong cũng có nhiều người đang đứng, trong đó có một lão gia gia hỏi tên
con, còn hỏi con đã biết đọc sách chưa, cái rồi con nói: Tám Cân còn nhỏ
mà, sau đó, lão gia gia ấy liền cười lớn.”

Điềm Nhi nghe vậy, không khỏi có chút lúng túng. “Tám Cân còn nhỏ

mà, đừng cướp đoạt tuổi thơ của con.” Đây là câu cửa miệng nàng trước kia
hay nói nhất, không ngờ tiểu tử này lại nhớ kỹ.

“Lão gia gia cười, mấy thúc thúc kia cũng cười.” Nói đến đây, Tám Cân

rõ ràng có chút tức giận, thực hiển nhiên cho rằng những người này đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.