BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 295

Khang Hy ông ta thế mà là một vị đế vương “năng suất rất cao”, cháu

chắt không có một trăm cũng có tám mươi, giả sử tất cả đều phải đi thỉnh
an, Khang Hy thế nào cũng mệt chết. Xa không nói, đơn giản nói gần đây
thôi, đám cháu Hoằng tự lần này, ngoài Tám Cân ra còn có Hoằng Tích nhà
Thái tử, Hoằng Dục nhà Đại a ca, nhưng vậy cũng không nghe nói, có ban
thưởng cho ai thứ gì a! Làm sao mà đến phiên con trai nhà nàng, lại đột
nhiên thưởng ngọc bội chứ, vật này là loại thường xuyên mang theo bên
mình a!

“Ngạch nương, ngạch nương...” đương lúc Điềm Nhi vẫn còn đang bổ

não, Tám Cân đã nhanh chóng chuyển đề tài: “Đêm nay con có thể ngủ
cùng mẹ không?”

Nhìn đôi mắt to làm bộ đáng thương của con trai, Điềm Nhi đè nén tâm

tư đầy ngập, khẽ gật đầu. Dận Chân bên cạnh dường như cũng đang trầm tư
cái gì, trong lúc nhất thời cũng không phản đối.

Bên bệ cửa sổ, ánh nến mờ nhạt yên lặng cháy bập bùng.

Trong tấm màn sa mỏng, cách con trai đã an giấc nồng, Điềm Nhi nhẹ

giọng hỏi: “Nhận miếng ngọc bội kia, sẽ không sao chứ?”

Dận Chân nghe vậy, nghiêng mình qua, trầm giọng nói: “Chẳng qua là

tổ phụ thưởng lễ ra mắt cho tôn nhi mà thôi, đừng có đoán mò.”

Điềm Nhi rõ ràng cảm giác được, đối với chuyện này Dận Chân cũng

không muốn nói nhiều.

Tính tình nàng tuy bình thường thích làm nũng ăn vạ, nhưng đối với

điểm giới hạn của trượng phu, nàng cũng chưa từng chạm đến. Những
chuyện gì hắn không nguyện nói cho nàng biết, nàng cũng chưa bao giờ
hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.