BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 308

Tối hôm qua, vì dỗ tiểu tử thúi Tám Cân kia, nàng gần như thức trắng

một đêm. Nghĩ tới vẻ mặt con trai béo sáng sớm tỉnh lại, phát hiện không
thấy cha mẹ đâu, Điềm Nhi liền đau lòng.

Buổi chiều, Điềm Nhi dùng xong cơm tối, liền đi ngủ sớm, mãi đến canh

ba Dận Chân mới trở về, trông hắn vô cùng mệt mỏi.

“Đánh thức nàng sao?” giọng hắn có hơi khàn khàn.

Điềm Nhi lắc đầu, ngồi dậy: “Gia đã ăn tối chưa? Trên bếp còn hâm ít

cháo Bích ngạnh, muốn dùng một chút không.”

“Không cần, gia ăn rồi.”

Dận Chân tự rửa mặt liền nằm xuống, Điềm Nhi tự động rúc vào trong

ngực hắn, khẽ ngáp một cái, nhắm hai mắt lại, một đêm ngủ ngon.

Giờ Thìn ngày hôm sau, tiễn Dận Chân đi rồi, Điềm Nhi cũng ăn mặc

thỏa đáng, ăn sáng xong liền nổi tâm tư muốn ra ngoài đi dạo một vòng.
Nghĩ là làm, nàng lập tức dẫn Truy Nguyệt Thu Lăng ra ngoài, nàng cũng
không dám đi xa, chỉ loanh quanh gần lều mình. Kiễng chân trông về
phương xa, thấy vòm trời mênh mông vạn dặm, thảo nguyên rộng lớn bao
la, một loại cảm giác vô biên vô tận rung động xông vào mặt.

Đứng tại nơi này, ngươi sẽ cảm giác được bản thân nhỏ bé biết dường

nào, mà sức mạnh của đất trời lại to lớn không thể lay động ra sao.

“Thật là đẹp!” Hít một hơi thật sâu, một cảm giác hào hùng lan toản toàn

thân, Điềm Nhi lại nghĩ tới tinh thần sa sút dạo này của mình, càng cảm
thấy không quan trọng nữa, bất kể Dận Chân làm gì, hoặc muốn làm gì,
thân là thê tử, nàng phải xả thân ủng hộ đến cùng mới đúng, lại có gì mà
phải bất an lo sợ chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.