BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 316

có chút nào là khí khái đoan trang của một Phúc tấn Thân vương, ngược lại
có vẻ vô cùng chật vật, thậm chí, ngay cả giày cũng không mang, đôi vớ
trắng trên hai chân, đã dính đầy bùn đất, thậm chí mơ hồ còn rỉ ra vết máu
loang lổ.

Nhưng trông bộ dạng thê thảm như vậy, lại không có một ai cười nhạo

nàng. Vì lời nàng nói, nàng nguyện ý vào lều hầu hạ, không có một tia miễn
cưỡng, không có một chút do dự, chỉ có đầy ngập lo lắng sốt ruột và khẩn
cầu tha thiết.

Khang Hy chợt đứng bật dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Nữu Hỗ

Lộc thị ngươi cũng đã biết, chứng bệnh dịch này dễ lây bệnh nhất, người
bên cạnh, mười người có chín người sẽ dính vào, ngươi, không sợ sao?”

Sợ, tại sao phải sợ? Điềm Nhi bình tĩnh nói: “Chàng sống con sống,

chàng chết con chết.”

Thật là một nữ tử trung trinh như một!

Giờ phút này, tất cả nam nhân trong lều, trong lòng cũng không khỏi run

bắn lên, vừa cảm động nữ tử cương liệt này, vừa thầm nghĩ, nếu lúc này
người bị nhiễm bệnh là mình, liệu sẽ có một nữ nhân nào nguyện ý đồng
sinh cộng tử cùng mình chăng.

“Chỉ có một chuyện,” đúng lúc này, Điềm Nhi mở miệng nói: “Tứ gia

cùng con dâu có một đứa con trai, tên là Hoằng Đán, con trẻ còn non nớt lại
ngây thơ không biết gì. Nếu lần này... không thể quay lại, xin Hoàng thượng
hãy xem nó là huyết mạch duy nhất của Tứ gia, mà bảo hộ thằng bé lớn lên.
Con dâu xin dập đầu tạ ơn Hoàng a mã!”

Nặng nề dập đầu một cái, Điềm Nhi cũng không quan tâm có được cho

phép đứng dậy hay không, cứ như vậy mà đi cũng không quay đầu lại. Bởi
vì đi gấp gáp, mơ hồ dường như còn đụng phải một người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.