BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 318

Khang Hy tức giận run cả người, liền thấy ông cười lạnh lùng, lúc vừa

muốn bắt đầu nói gì đó. Bên dưới đã có một người quỳ lết tới, dập đầu nói:
“Hoàng tổ phụ, tôn nhi nguyện ý hầu bệnh a mã.”

Người mang dáng vẻ thiếu niên này, chính là con ruột của Thái tử và Lý

Giai thị, Hoằng Tích. Lúc này trong lòng hắn cũng run sợ, vừa hận mẫu
thân tham sống sợ chết, vừa sợ Khang Hy vì thế sẽ chán ghét con trai của bà
cũng là chính mình. Rơi vào đường cùng cũng không còn màng được cái gì
khác, hắn chỉ có thể cứng rắn nói như vậy.

Đại a ca Dận Thì đầu cúi gằm, khóe miệng giương lên tia cười lạnh,

giữa hai lông mày hiện vẻ hưng phấn không che dấu được. Nếu lần này,
Thái tử cùng lão Tứ, đều chết hết... Nghĩ đến đây hắn không thể không kín
đáo mà véo mình một cái, bằng không nhất định sẽ bật cười không kiềm
được.

So với Đại a ca trong ngoài không đồng nhất, Dận Tự ngược lại vẻ mặt

hoàn toàn lo lắng trùng trùng, liền nghe hắn nói: “Hoằng Tích chất nhi, con
hãy bớt lo lắng. Thái tử còn có thái y, đám cung nhân hầu hạ, không thiếu đi
một mình con đâu, lại nói thân thể con xưa nay yếu ớt, vẫn không nên đi thì
hơn.”

“Không! Phụ thân đổ bệnh, thân làm nhi tử há có thể không hầu hạ bên

giường.” Hoằng Tích vừa khóc vừa nói, bộ dạng hận không thể lấy thân
mình ra thế chỗ.

Ánh mắt Khang Hy thật sâu dừng lại trên người hắn một lát, rồi sau đó

lại đem tầm mắt dừng trên người Đại a ca, Ngũ a ca, Bát a ca. Có lẽ ánh
mắt của ông rất có lực uy hiếp, trong lúc nhất thời, không người nào dám
đón lại ánh mắt đó, tất cả đều đem đầu đặt ở trước ngực.

“Thế thì sáng sớm ngày mai, liền khởi giá hồi cung, Thái tử cũng theo

về cùng trẫm, cách xa một chút cũng không sao, về phần lão Tứ và Lão

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.