“Vương thái y, vậy mời ông...” Điềm Nhi còn chưa dứt lời, đã thấy một
bóng người từ bên ngoài vọt vào.
Chòm râu hoa râm của Hứa thái y rung rung, luôn miệng nói: “Phúc tấn,
Vương thái y, cách này thật sự phiêu lưu quá lớn, lúc này thân thể Tứ gia
cực kỳ hư nhược, nếu lỡ có gì bất trắc, chỉ sợ không chống đỡ được đến lúc
thi châm xong, xin phúc tấn hãy cân nhắc a.”
Lời này, làm sao Điềm Nhi lại không rõ, nếu có biện pháp khác nàng đã
không đi đến nước này a. “Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, Vương thái
y...” đương lúc Điềm Nhi cố lấy dũng khí lớn nhất đời này, quyết định đánh
cuộc sinh mệnh của bọn họ, thì trên giường bệnh vốn vô thanh vô giác, Dận
Chân đột nhiên khẽ ư hừ rên một tiếng.
Điềm Nhi sửng sốt, một giây tiếp theo vội nhào đến bên giường, nắm
bàn tay của hắn, kêu to: “Dận Chân, Dận Chân, chàng đã tỉnh sao? Chàng
đã tỉnh rồi đúng không?”
Đã ròng rã suốt ba ngày không mở mắt, nam nhân chậm rãi hé mí mắt
lên. Trông hắn vẫn yếu ớt thoi thóp, nhưng trong mắt dường như có chút
tỉnh táo, không còn mờ nhạt ảm đạm như trước.
Lúc này Hứa thái y vội vàng đi tới, vươn tay ấn lên cổ tay Dận Chân,
một lát sau vẻ mặt kinh hỉ nói: “Phúc tấn, mạch tượng của gia đã bắt đầu có
lực, đây là dấu hiệu tốt a!”
“Ông nói sao?” trên mặt Điềm Nhi cực kỳ kinh hỉ: “Gia, gia, có thể khá
hơn sao?”
Hứa thái y vô cùng khẳng định gật đầu.
Niềm vui đến quá nhanh, Điềm Nhi gần như muốn ngã quỵ.