BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 332

Dận Chân nhìn thê tử lệ rơi đầy mặt, đột nhiên mấy máy môi, dùng

thanh âm vô cùng khàn nói: “Nàng...”

“Dận Chân, Dận Chân, chàng đã không sao rồi, chàng đã không sao

rồi.” Điềm Nhi vừa khóc vừa cười nói. Lúc này nàng căn bản không suy
nghĩ tại sao Dận Chân lại đột nhiên chuyển biến tốt lên như vậy? Nàng chỉ
toàn tâm toàn ý vui mừng.

Vương thái y ở bên cạnh thấy thế, trong lòng cũng thả lỏng: Tạ ơn trời

đất, rốt cuộc cũng không cần phải đánh cuộc cơ hội nhỏ nhoi kia nữa.

Quả như lời Hứa thái y, từ sau kỳ tích Dận Chân tỉnh lại, bệnh tình của

hắn liền bắt đầu chuyển biến tốt. Ít nhất mỗi ngày cho uống thuốc sẽ không
nôn ra nữa, cũng có thể ăn chút thức ăn lỏng.

Một ngày nọ, Điềm Nhi bưng bát cháo trắng, từng muỗng từng muỗng

đút cho hắn. Dận Chân nằm nghiêng trên gối, bỗng nói: “Nàng gầy đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường viên nhuận đầy sức sống kia đã teo

lại đến thoát hình, thân thể cũng gầy yếu lợi hại, mặc bộ kỳ phục xanh ngọc
thêu hoa trên mình trông càng đong đưa rộng thùng thình. Trong hai mắt
Dận Chân không thể kiềm chế hiện lên vẻ đau lòng thật sâu, hắn mấy máy
mở miệng, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

“Thật sao, gầy mới đẹp á!” Điềm Nhi cố dùng giọng điệu vui vẻ: “Lúc

mùa xuân tích nhiều mỡ quá, bây giờ giảm bớt, vậy mà vừa đúng lúc. Gia
nhìn xem, thiếp thân có đẹp hơn không?” Nói xong, còn cố ý phóng vài cái
mị nhãn với nam nhân.

Dận Chân trầm mặc nhìn nàng, nhưng cảm xúc trong lòng lại như núi

lửa bùng nổ, có cảm động, có thương tiếc, còn có một tia áy náy. Hắn chợt
vươn tay, bắt lấy cánh tay thê tử, thanh âm có chút chuyển giọng nói:
“Điềm Nhi, gia...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.