BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 335

Trên mặt Dận Chân cũng hơi lộ ra chút ý cười, nói với Điềm Nhi: “Gia

đã gởi tin cho Hoàng a mã rồi, ngày mai chúng ta liền quay về hành cung.”

Điềm Nhi nghe xong lại càng vui mừng hơn, nàng nhẩm tính, lúc này

Tám Cân cũng đã theo Khang Hy trở về Bắc Kinh, cả nhà họ muốn đoàn tụ
sợ là phải thêm một đoạn thời gian nữa mới được. Vừa nghĩ như vậy, trong
lòng Điềm Nhi cũng có chút đau lòng.

Dận Chân hơi phất tay, người bên dưới phi thường tự giác lui xuống, để

Điềm Nhi ngồi dựa vào lồng ngực mình, hắn dùng thanh âm trầm thấp nói
bên tai nàng: “Đừng thất vọng, lúc này Tám Cân còn đang ở trong hành
cung.”

Điềm Nhi nghe xong, chợt ngẩng phắt đầu, lập tức như nghĩ đến điều gì

đó, trên mặt lộ ra biểu tình tức giận.

“Đừng có đoán mò!” Dận Chân giơ tay lên, vỗ nhẹ lên trán thê tử một

cái: “Hoàng a mã ban đầu vốn muốn dẫn thằng bé cùng hồi kinh, nhưng tiểu
tử kia vô luận thế nào cũng đòi nhất định ở lại chờ chúng ta trở về... Vì thế,
còn không tiếc quỳ cầu xin Hoàng tổ phụ... Hoàng a mã không lay chuyển
được lại cảm động thằng bé còn nhỏ mà hiếu thuận, nên đã đồng ý.”

Điềm Nhi vừa nghe xong, trong lòng thật sự vừa đau vừa xót. Tám Cân

của nàng, rõ ràng vẫn còn là một đứa bé nhỏ như vậy, lại phải trải qua
chuyện này... Ô... Không xong, nước mắt lại muốn chảy xuống.

“Tiểu tử thúi kia, thật không nghe lời, sau khi trở về, nhất định phải

đánh cho cái mông nở hoa.”

Lần này Dận Chân vậy mà không nói câu: nàng muốn đánh ai, nhưng

trong giọng nói cũng không khó nghe ra một loại cảm khái và đắc ý: “Tám
Cân là một đứa bé ngoan.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.