BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 366

“Đừng mãi gắp cho ta, con cũng ăn đi, nhìn xem đã gầy như vậy rồi, cứ

như sắp bị gió thổi bay ấy.” Mẹ Điềm Nhi quả thật không phải cố ý nói cho
người nào đó nghe, trong thế giới nội tâm không bị gò bó của bà, Dận Chân
trước là con rể sau mới là Ung thân vương. Cho nên căng thẳng lúc ban đầu
qua đi, lúc này đã hoàn toàn thả lỏng, đương nhiên là muốn nói cái gì thì
nói cái nấy thôi.

Nhìn cảnh tượng hai mẹ con mật mật ngọt ngọt vô hình trung dâng lên

một làn khí đặc biệt bao quanh, mặt Dận Chân đã đen lại càng đen.

“Dạ!” Điềm Nhi cười cũng gắp lên một miếng cá, trong ánh mắt tràn

ngập yêu thương của ngạch nương, bỏ vào miệng, sau đó một giây kế tiếp
——

“Ụa...” Nàng cúi đầu, vô cùng không có hình tượng mà nôn ra.

“Điềm Nhi!”

“Ngạch nương!”

“Phúc tấn!”

Trong cơn nháo nhào hoảng loạn, Điềm Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên

tái nhợt, một cỗ uất khí trong lồng ngực lại xông thẳng lên cổ họng. Cuối
cùng không hoàn toàn nín được, ngay cả nước chua trong dạ dày cũng đều
phun ra.

“Người đâu, mau mời thái y cho gia.” Dận Chân trên mặt ẩn hiện lo

lắng, nổi giận gầm lên một tiếng, vươn cánh tay dài ra, liền ôm Điềm Nhi
lên giường hẹp.

Trong thời gian đợi thái y đến, tròng mắt mẹ Điềm Nhi bỗng nhiên đảo

một vòng, tựa như nhớ tới cái gì, lặng lẽ kéo San Hô bên cạnh lại, thầm thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.