đi.”
Cho dù trong lòng oán thầm lão già “lang băm râu dâm” không có lương
tâm, giảo hoạt mà thích nói dối này. Nhưng dưới ánh mắt bức người của
Dận Chân và ngạch nương, Điềm Nhi vẫn bất đắc dĩ giơ cổ tay ra.
Lúc này, mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người Hứa thái y
đang chẩn mạch cho Điềm Nhi. Chỉ thấy lão ta chốc chốc nhíu mi, lại chốc
chốc lắc đầu, lại chốc chốc nhắm mắt, liên tục làm cho mọi người bất ổn
không thôi.
Sau một lúc lâu, Hứa thái y rốt cuộc mở mắt ra, đứng lên, sắc mặt vui
mừng chắp tay nói với Dận Chân: “Gia đại hỉ a, phúc tấn đã mang thai hơn
hai tháng rồi.”
“Mang thai”, hai chữ này giống như là một tia sét, đánh cho trên mặt
Dận Chân xuất hiện ánh sáng điên cuồng lấp lánh, hai mắt hắn trừng lớn,
gấp gáp hỏi: “Ngươi nói thật sao?”
Ung thân vương khó có con nối dõi, là chuyện nổi danh cả kinh thành,
cho nên đối với luống cuống của hắn ở thời khắc này, Hứa thái y thật ra có
thể hiểu được. Lão liền cười ha hả nói: “Phúc tấn mạch đập như châu tẩu,
xác thực là hỉ mạch, nhưng có một chuyện...”
Dận Chân nghe nửa câu đầu đã mừng như điên, nhưng nửa câu sau...
“Có ý gì, con trai của gia có vấn đề gì?” Hay thật, cho dù có hay không có,
cũng đã xác định trước là con trai rồi sao?
Hứa thái y thấy hắn hiểu lầm vội giải thích: “Thai nhi không có vấn đề
gì, chẳng qua vừa rồi thần bắt mạch cho phúc tấn, cũng nhận thấy một
mạnh một yếu, là hai mạch đập, theo như thần thấy thì phúc tấn lần này có
lẽ mang song thai... ừm... Dù sao...” lão do dự một chút rồi nói tiếp: “Vẫn
còn quá ít tháng, xem không được rõ ràng.” Nói cách khác, vẫn không thể
vô cùng chắc chắn trong bụng Điềm Nhi rốt cuộc có mấy đứa bé.