BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 371

mềm nhũn, nhưng miệng lại cười hoài không thôi, gần như không lỡ một
khắc nào.

Sau một phen rối ren tất bật, đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai vợ

chồng Dận Chân, Điềm Nhi, sắc trời đã tối đen như mực.

Vuốt ve vòng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, Điềm Nhi vẫn không

thể tin lẩm bẩm nói: “Mình lại mang thai?”

Trong phòng không có người ngoài, Dận Chân mới cho phép bản thân

mình buông thả cảm xúc chân thật, khóe miệng nhếch cao cười nói: “Cô
nương ngốc, ngay cả mình mang thai cũng không biết.”

Điềm Nhi ngẩng đầu hờn mát liếc hắn một cái, sau đó khẽ thở dài nói:

“Tính toán ngày, sợ là có lúc ở hành cung a.”

Dận Chân làm sao không biết trong lòng thê tử nghĩ gì, nhớ lại lúc ở bãi

săn Mộc Lan, nàng ở cạnh bên không rời, trong lòng càng nhu hòa hơn.

Thấy Điềm Nhi suy nghĩ xuất thần, liền không khỏi ngồi xuống sát

người nàng, khe khẽ vuốt ve mái tóc nàng, ấm áp nói: “Tất cả mọi thứ đã có
gia đây, nàng chỉ cần chú ý dưỡng thai cho thật tốt, để các con trai của gia
cứng cáp khỏe mạnh ra đời là được.”

Điềm Nhi

囧 hết sức. o(╯□╰)o, đôi khi nàng thật sự hoài nghi, phải

chăng trong đầu nam nhân này vẫn luôn có một tấm bình phong có công
năng lật giở, tại thời điểm cần thiết, sẽ tự động che lấp luôn hai chữ “con
gái”. Nghĩ vậy trong lòng liền có chút khó chịu.

“Thiếp ngược lại hy vọng chúng đều là nha đầu a.”

“Nói bậy!” Dận Chân với vẻ mặt mang biểu tình thành thật, nghiêm túc

phê bình thê tử phát ngôn không có trách nhiệm. “Khẳng định là con trai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.