BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 40

dậy rồi ạ, bây giờ đang xử lý công việc trong thư phòng.”

Dận Chân vừa mới cưới, Thánh Thượng cho nghỉ phép ba ngày, lúc này

thật ra đang nhàn rỗi.

Điềm Nhi gật gật đầu, cố nén nai con (xấu hổ) trong lòng, rời giường

được bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu, ngồi trước bàn trang điểm,
khóe mắt nàng đảo qua, một người trông như là ma ma, đang cẩn thận cầm
một mảnh lụa trắng bỏ vào trong một chiếc hộp gỗ dài, trên mặt nàng lập
tức lại là một trận phát sốt, cả người xấu hổ gần như bốc khói.

San Hô hầu hạ nàng từ nhỏ, làm sao lại không cảm giác được, sợ chủ tử

bị bẽ mặt, nàng vội dời đề tài, nói: “Chủ tử, hôm nay mặc bộ trăm hoa
xuyên điệp màu đỏ thẫm kia được không?”

Có người dời đi suy nghĩ, Điềm Nhi ước còn không được, nghe vậy liền

nói được, còn nói thêm: “Ta nhớ trong rương còn có cái áo bông cộc tay cổ
bẻ đính lông thỏ bạc, ngươi lấy ra đây cho ta.”

Lúc này đã gần cuối thu, Điềm Nhi lại yếu ớt cực kỳ sợ lạnh, thật sớm

đã muốn bọc kín mình lại.

Sau khi đã ăn vận thỏa đáng, nàng phân phó Phỉ Thúy đến tiền viện mời

Tứ gia đến, bữa cơm đầu tiên sau tân hôn, Điềm Nhi cũng không muốn
vắng vẻ ăn một mình.

Thực hiển nhiên, Dận Chân cũng nguyện ý cấp cho nàng mặt mũi này!

Nhìn nam tử cao lớn đưa lưng về nắng sớm bước chầm chậm tới, Điềm

Nhi có chút mất tự nhiên đứng dậy, nhưng trên mặt lại là nụ cười ngọt ngào
vui vẻ.

Ngạch nương đã từng nói, một bé gái có thể không đẹp, nhưng nhất định

phải biết cười, bởi vì nụ cười là một loại sức mạnh, một loại sức mạnh có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.