to tròn như trái cầu, bây giờ cũng không có tinh lực tiếp đón khách khứa,
tiệc đầy tháng thiếu bớt người, thiếp còn âm thầm cao hứng nữa là.”
Dận Chân nghe vậy càng thấy Điềm Nhi hiểu chuyện, đối xử với nàng
càng dịu dàng hơn ba phần.
Đứa bé sơ sinh nào cũng vậy, quả nhiên là mỗi ngày một khác, lúc này
bọn chúng đã hoàn toàn lột xác khỏi làn da xấu xí lúc mới sinh, đã trở nên
trắng nộn đáng yêu hơn nhiều.
Một ngày nọ, Điềm Nhi bảo hạ nhân đổ nước vào một chậu gỗ đặt chỗ
có ánh nắng mạnh, đợi đến khi nước được nắng sưởi ấm, mới cởi cái yếm
của ba tiểu gia hỏa ra, trần truồng như con gà con bị ném vào trong chậu
nước, vì mực nước nông cho nên cũng không lo bọn chúng bị sặc.
Tám Cân ngồi bên cạnh, thích thú giúp ngạch nương tắm cho đám đệ đệ.
“A, a, a...” lão nhị Hoằng Thì hai tay bám lên vành chậu, vừa kêu la ầm
ỹ, vừa giang rộng hai chân ra ở trong nước đạp bùm bùm không ngừng, mà
lão Tam Hoằng Quân bên cạnh cu cậu cũng không phải vừa, quậy náo so
với anh mình còn hăng hơn.
“Hai đứa con không yên một chút được sao?” Điềm Nhi bất đắc dĩ thở
dài, sau đó đem tầm mắt đặt trên con trai út.
Khác xa với hai ca ca có hơi quá mức hoạt bát, Hoằng Lịch lại là một
đứa bé rất an phận, hay nói chính xác hơn là một đứa bé quá “lười”, cho dù
bị ngạch nương đặt vào trong nước, tiểu a ca người ta cũng tự mình nhắm
mắt lại... ngủ, nếu không có San Hô vẫn luôn cẩn thận giữ lại cái đầu của
thằng bé, không biết chừng tiểu tử thúi này chắc chắn đã uống vài ngụm
nước tắm rồi.
Mấy mẹ con đang vui vẻ tắm táp thì Dận Chân một thân áo khoác ngoài
màu xanh đi vào, thấy một màn này không khỏi sững sờ.