BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 433

hai người Đức phi Lương phi bên cạnh, đột nhiên khóe môi nhếch lên lộ ra
nụ cười trào phúng, xem ra, là hai người này càng chấn kinh hơn mới đúng.

Đã nhiều năm lăn lộn trong chốn thâm cung, tất nhiên cũng không phải

trống rỗng chỉ được cái mẽ ngoài. Qua lúc ban đầu vì chấn kinh mà dẫn tới
bối rối, lúc này Đức phi đã có chút trấn định lại, bà cố sức mở khóe môi đã
cứng ngắc ra, sau một hồi khá lâu mới hỏi: “Ngươi chính là Niên Tiểu
Điệp?”

“Hồi bẩm nương nương, đúng là ti nữ.” Niên Tiểu Điệp hơi ngẩng đầu

lên, dè dặt cẩn thận nói.

Không phải người đó! Cho dù mặt mũi có rất giống, nhưng rốt cuộc

cũng không phải!!! Đức phi đóng chặt hai mắt thật sâu, đợi lúc mở ra lại, cả
người đã khôi phục lại tư thế chủ vị của một cung.

Chỉ thấy bà hơi ngả người dựa ra sau, rất hiền hoà ôn nhu nói: “Hài tử

ngoan, đừng sợ, chỉ là bởi vì trông ngươi rất giống một vị cố nhân, cho nên
vừa rồi nhìn thấy, khó tránh khỏi có chút chấn kinh mà thôi, Tần ma ma,
dọn chỗ cho Niên tiểu chủ.”

“Dạ!”

Niên Tiểu Điệp thấy một lão ma ma ăn mặc rất thể diện dời cái ghế tú

đôn lại đây, vội hành lễ một cái, cẩn thận ngồi xuống. Nàng trong bụng vốn
muốn hỏi Đức phi mình trông giống ai, nhưng lại nhớ tới không khí cổ quái
vừa rồi khiến mọi người kinh sợ kia, rốt cuộc cũng không dám mở miệng
hỏi.

“Đức tỷ tỷ...” thật khéo đúng lúc này, Lương phi sắc mặt tái nhợt, gắt

gao ôm ngực, rất miễn cưỡng nói: “Tỳ thiếp đột nhiên cảm thấy ngực có hơi
khó chịu, chắc là phạm vào bệnh cũ, nên phải cáo lui rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.