Cái gọi là “lúa mì vụ đông” do cha Điềm Nhi làm ra này, cũng như tên
gọi của nó, chính là giống lúa mạch có thể trồng vào mùa đông, đương
nhiên, trong đó cũng phải phân theo từng địa phương nữa, ví dụ như ở
phương bắc trong mùa Tam cửu thiên*, khẳng định là không thể sống được,
giống lúa này cha Điềm Nhi trồng được thành công trong một căn lều lớn
dựng ngay trong sân phủ. (nhà ấm trồng rau)
(* Tam cửu thiên: 27 ngày sau đông chí, được xem là ngày lạnh nhất
trong năm)
“Gia đã tự xem qua rồi.” Dận Chân hào hứng bừng bừng nói: “Giống lúa
mì vụ đông này cho ra chất lượng hạt lúa tương tự với loại lúa mì bình
thường, về mặt sản lượng còn tăng thêm một tầng, nếu triều đình có thể mở
rộng loại giống này, trồng tại những nơi như Hồ Quảng, như vậy năm sau,
sau khi dân chúng thu gặt vụ mùa xuân thu, còn có thể rảnh rỗi trồng loại
lúa mì vụ đông, chẳng phải là ——” Dận Chân lời còn chưa dứt, Điềm Nhi
liền hưng phấn lập tức ngắt lời: “Chẳng phải là cuộc sống sẽ được cải thiện
tốt hơn rất nhiều sao?”
Dận Chân mắt mang ý cười, gật gật đầu. “Việc này nếu được thực hiện
thành công, a mã nàng tất nhiên là người lập công đầu!”
Nghe Dận Chân khích lệ, Điềm Nhi vẻ mặt đầy tự hào, vẫn không quên
hí hửng lầm bầm: “Ngạch nương thiếp ngày thường cứ quở trách a mã mê
muội mất cả đầu óc, he he... kỳ này a mã sẽ được tha hồ mà lên mặt hãnh
diện a... .”
Bên tai nghe Điềm Nhi cười khúc khích như trẻ con, trong lòng Dận
Chân cũng sảng khoái đến cực điểm, hắn thấy việc này đúng thật là ‘buồn
ngủ gặp chiếu manh’, đến thật đúng lúc.
Hoàng a mã có ý định xuất binh đánh Chuẩn Cách Nhĩ, đó là chuyện
người tinh mắt đều có thể nhìn ra được, nhưng bởi vì ‘binh mã chưa động,