BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 466

Điềm Nhi nghe thấy là phụ thân và ca ca đến đây, trong lòng liền kích

động, không khỏi nói với đám người Truy Nguyệt: “Nhanh đi sửa soạn cho
đám Nhị a ca một chút, đừng để một lát nữa để ngoại tổ phụ và cữu cữu
chúng chê cười.”

Còn nàng rất nhanh đã xuống giường ấm, ngồi vào trước bàn trang

điểm, bộ dạng háo hức muốn trang điểm lộng lẫy, khiến bọn Truy Nguyệt,
Phỉ Thúy bật cười.

Bất quá điều phi thường khiến người ta thất vọng là, Điềm Nhi cuối

cùng cũng không được gặp phụ huynh, không chỉ có thế, đến bữa tối nàng
thậm chí cũng không thấy Dận Chân đâu, theo như tin tình báo Tiểu Hỉ Tử
nghe ngóng được, Dận Chân đã ra ngoài cùng họ, đến giờ vẫn chưa về...

Một đêm không có gì xảy ra, hửng sáng ngày hôm sau, Điềm Nhi mở

mắt ra, bên cạnh chỉ còn lại hơi ấm.

Sau đó, lại qua hai ngày, Dận Chân cũng không thấy bóng dáng đâu,

trong lòng Điềm Nhi dần dần nổi lên nghi ngờ, cuối cùng cũng không kiềm
nén được quyết tâm nhất định phải làm cho ra lẽ, cố nén cơn buồn ngủ tựa
vào đầu giường, mãi đến khi qua canh ba, ngoài cửa mới truyền đến tiếng
bước chân sột soạt.

“Tại sao còn chưa ngủ?” Dận Chân cau mày hỏi.

Điềm Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn mặc dù cau mày làm ra vẻ mặt

hung dữ, nhưng trong mắt lại toát ra ý mừng không thể tự kiềm nén, nàng
không khỏi vỗ vỗ hai gò má mệt mỏi, hờn dỗi nói: “Đương nhiên là đang
đợi gia a!” bộ dạng trông như ‘chàng không về, ai làm lò sưởi cho thiếp a’.

Dận Chân bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, rồi mới cởi quần áo trên người,

Điềm Nhi hỏi hắn đã ăn tối chưa, Dận Chân nói chưa. Điềm Nhi không
khỏi đau lòng quở trách càm ràm một trận, vội chạy đi gọi người làm bữa
khuya tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.