Trong lòng Điềm Nhi cũng nặng nề, quân Thanh dù sao cũng là viễn
chiến, dưới tình thế phải giằng co trong thời gian dài, nhất định sẽ bất lợi,
hơn nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, lại càng thử thách thân thể binh lính.
Nhưng những việc này, rốt cuộc cũng không phải chỉ lo lắng suông là có thể
giải quyết, vì thế nàng cũng chỉ thở dài, chuyển qua đề tài khác.
Cứ thế, lại một tháng trôi qua, triều đình lại công báo xuống tin tốt.
Nguyên lai ba mươi vạn đại quân của Khang Hy đế chia ra ba đường,
vừa đánh vừa truy, dần dần dồn Cát Nhĩ Đan đến phía tây Khắc Thập Khắc
Đằng Kỳ. Nơi này phía bắc dựa vào núi, nam là sông lạnh, địa thế hiểm
yếu. Cát Nhĩ Đan đối mặt với tình huống sau lưng là núi trước mặt là sông,
liền bày bố trận thế, đem hơn một vạn con lạc đà trói chân nằm dưới đất,
trên lưng chất cao rương gỗ đựng đầy chăn nệm ướt, hình thành một phòng
tuyến giống như bức thành dài, gọi là “Thành lạc đà”, cho binh lính ở trong
vòng Thành lạc đà, dựa vào đống rương phóng thương bắn tên.
Quân Thanh cách sông bày trận, dùng hỏa lực xếp thành hàng ở phía
trước, bộ kỵ binh ở phía sau. Hai bên liền bắt đầu giao chiến.
Quân Thanh trước tiên tập trung đại bác, mãnh liệt oanh kích ‘thành lạc
đà’, từ giờ ngọ đến khi mặt trời lặn, rốt cuộc cũng bắn vỡ trận địa làm đôi,
sau đó binh lính vượt sông tấn công, lấy bộ binh dẫn đầu mà phát động tấn
công, lại cho kỵ binh theo cánh tả bọc ra sau đánh thọc sườn.
Cát Nhĩ Đan đại bại, hoảng hốt phá vây bỏ chạy lên núi, ngày hôm sau
phái sứ giả hướng quân Thanh xin hòa, thừa cơ trong đêm dẫn tàn quân
vượt sông Tây Lạp Mộc Luân Hà, chật vật đào thoát, lúc trốn về Khoa Bố
Đa (Kobdo) chỉ còn lại vài nghìn người.
Qua trận chiến này, Cát Nhĩ Đan tổn thương nguyên khí nặng nề, còn
quân Thanh đã hoàn toàn dựng nên được tấm bia đá khắc ghi thắng lợi này.