BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 547

Tin tức truyền về kinh thành, thật sự có thể nói là là cả nước vui mừng,

ngay cả Điềm Nhi nghe xong cũng không khỏi lệ nóng doanh tròng. Mà
trong cùng đêm đó, trượng phu đã gần ba tháng chưa về nhà rốt cuộc đã trở
lại.

“Gia gầy đi!” Nhìn trượng phu gầy rộc teo tóp hai gò má, Điềm Nhi

không kiềm được đau lòng.

Nhưng tâm tình Dận Chân lúc này lại vô cùng tốt. Chỉ thấy hắn đầy ý

cười nhìn thê tử một lúc, sau đó quay đầu tìm kiếm: “Bọn nhỏ đâu?”

“Hoằng Đán còn đang tập viết!” Điềm Nhi lau nước mắt: “Thiếp thân đi

kêu bọn chúng tới thỉnh an ngài.”

Dận Chân lại vung tay lên nói: “Không cần, bên kia gia còn công sự,

ngồi một chút phải đi liền.”

Điềm Nhi nghe vậy, miệng nhỏ không khỏi vểnh lên.

Dận Chân sủng sịnh nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Hoàng a mã

nhất định sẽ khải hoàn hồi triều trước cuối năm, đến lúc đó gia sẽ không
còn bận rộn như vậy nữa!”

Điềm Nhi nghe xong ngượng ngùng cười cười, có chút đỏ mặt nói: “Đi

mau, đi mau, công vụ cái gì kia vẫn còn chờ ngài đó!”

Sau đó, Điềm Nhi liền an tâm, lặng lẽ chờ Khang Hy đế khải hoàn hồi

kinh, nhưng mà, liên tục bảy ngày trôi qua, bên ngoài vẫn không thấy
truyền đến chút phong thanh Khang Hy xuất phát, không chỉ có thế, ngay cả
công báo một ngày một lần trước đây, cũng ngưng lại.

“Chủ tử, vợ Triệu Bảo Trụ cầu kiến.” Một ngày nọ, Phỉ Thúy vén màn

tiến vào bẩm báo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.