Mãi đến lúc này, Điềm Nhi mới phản ứng được, nguyên lai là mình khóc
a!
“Chủ tử gặp ác mộng gì sao?” San Hô khẽ hỏi.
Điềm Nhi nghe vậy chậm rãi đem thân mình tựa vào trong ngực nàng:
“San Hô, ta rất lo cho Dận Chân.”
Trượng phu của nàng thân ở hoàng cung, bây giờ cũng không biết ra
sao, là bị giam, bị tù, hay là bị... Điềm Nhi cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
“Vương gia nhất định sẽ không sao!” San Hô nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, đột nhiên, bên ngoài lại vang lên
tiếng bước chân rầm rập. Điềm Nhi chấn kinh, hai mắt thẳng tắp bắn ra
ngoài cửa sổ.
“Đi bên trái... hễ kẻ muốn trèo tường vào, đều dùng nỏ bắn chết.” Điềm
Nhi lắng tai, nghe thấy đây là giọng của Xà thống lĩnh.
San Hô cũng trắng bệch cả mặt mày, nắm chặt hai tay Điềm Nhi.
“Á ——” có tiếng thét chói tai ngắn ngủi vang lên, dường như còn có
âm thanh của vật sắt va chạm, cùng tiếng vật nặng rơi bịch xuống đất.
Bất giác, đôi tay Điềm Nhi vươn xuống dưới gối, nơi đó có một thanh
đoản kiếm bằng đồng khảm hồng ngọc.
Thời gian phảng phất như biến thành một con dao lóc thịt, từng nhát một
lóc đi từng thớ thịt của nàng. Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài chợt
im bặt, ngay sau đó, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng của Xà thống lĩnh:
“Xin phúc tấn an tâm, tặc tử đều đã bị thuộc hạ tiêu diệt.”
Bây giờ đang là lúc đêm khuya tĩnh mịch, giọng của hắn vang lên rồi
truyền ra thật xa, Điềm Nhi liếc nhìn San Hô một cái, San Hô hít sâu một