BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 56

Dận Trinh cắn chặt răng, cười giễu ha ha vài tiếng, nói: “Ta cũng là quan

tâm Tứ ca thôi, phải biết rằng ngài từ bé cũng không dùng cơm ở Vĩnh Hòa
cung được bao nhiêu bữa, đệ đệ sợ phục vụ không chu đáo, nên mới tới hỏi
một chút.”

Nghe được lời này, Dận Chân đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, trong đôi

con ngươi đen hiện lên ánh sắc nhọn nhìn hắn.

Bị loại ánh mắt này đâm tới, trong lòng Dận Trinh chợt lạnh run, lập tức

một luồng xấu hổ vụt nảy lên ngực, hắn vung roi ngựa trong tay, lạnh lùng
nói: “Tứ ca mặc dù là con nuôi của Hiếu nhân nghĩa hoàng hậu, nhưng
ngạch nương cũng là mẹ ruột của ca, mong rằng ca ca thông cảm cho tấm
lòng từ mẫu của bà, đừng cứ luôn chọc lão nhân gia bà tức giận thì hơn.”
Nói xong, Dận Trinh cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt hóa đen của
ông anh ruột, cầm dây cương trong tay, xoay ngựa rời đi.

Ở trước công chúng, bị đệ đệ chỉ vào cái mũi mắng mình bất hiếu, có thể

tưởng tượng được phẫn nộ trong lòng Dận Chân như thế nào. Đôi tay khớp
xương rõ ràng của hắn siết chặt thành quyền vang lên tiếng crắc~, toàn thân
tỏa ra sát ý mãnh liệt.

Tô Bồi Thịnh run rẩy đứng ngoài cửa thư phòng, ngay cả thở mạnh cũng

không dám, sau khi từ trong cung trở về, chủ tử gia liền tự giam mình bên
trong. Theo kinh nghiệm phục vụ bên cạnh nhiều năm của hắn, lúc này ai
tới gần là người đó chết chắc a!

Không khí khó chịu này vẫn kéo dài mãi đến khi trăng lên cao, đương

lúc Tô Bồi Thịnh cho là chủ tử gia sẽ cứ ngồi ngẩn ra như vậy đến sáng
mai, thì Dận Chân lại đẩy cửa đi ra. Trên mặt hắn đã khôi phục vẻ lạnh nhạt
như mọi ngày, ít nhất trên nét mặt đã không còn nhìn ra hắn mấy canh giờ
trước đã từng bạo nộ thế nào.

“Đến chỗ phúc tấn!” Dận Chân nhàn nhạt nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.