BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 608

“Ngạch nương bệnh nặng như vậy, sao không sai người báo cho nhi tử

một tiếng, đã truyền thái y chưa, nói như thế nào ạ?”

“Bất quá chỉ là bệnh cũ, không quan trọng.” Lương phi kéo hắn ngồi

xuống cạnh mình, tinh tế nhìn Dận Tự một lát, rồi sau đó có chút cẩn thận
hỏi: “Con như thế nào, có tốt không?”

Dận Tự nghe vậy hốc mắt lập tức đỏ lên.

Lương phi thấy vậy trong lòng liền hiểu rõ, chỉ thấy bà vươn tay sờ má

nhi tử, sau cùng nói: “Dận Tự, con nghe lời ngạch nương, đừng đi tranh
giành vị trí kia nữa, a mã con sẽ không cho con đâu.”

“Tại sao!!” Dận Tự đột nhiên đỏ bừng hai gò má, nỗi căm tức trong lòng

cũng không đè nén được nữa, phun trào như núi lửa bùng nổ.

“Tại sao Hoàng a mã cứ chán ghét con như vậy, tại sao không hề xem

con là nhi tử của người, chẳng lẽ bởi vì ngạch nương có xuất thân đê tiện
sao...” Trong cơn kích động, Dận Tự đột nhiên im bặt, nhìn sắc mặt Lương
phi trắng bệch, hắn có chút ấp úng nói: “Không phải ngạch nương, nhi tử
không có ý đó, con, con...”

“Ngạch nương biết, ngạch nương đều biết hết.” Lương phi nước mắt

chảy dài, nói: “Là ngạch nương đã liên luỵ đến con!”

Dận Tự trong lòng hối hận mình nói sai, nhưng nỗi oán hận Khang Hy

đế lại không có chỗ phát tiết, cuối cùng chỉ có thể như con thú bị giam cầm,
nắm quyền tay nện mạnh lên giường, kêu khóc nói: “Tại sao Hoàng a mã
vẫn luôn không thích con.” Cũng bởi vì không thích, cho nên ngay cả tư
cách tranh giành hắn cũng không được có sao?

“Là ngạch nương có lỗi với con, đều là lỗi của ngạch nương.” Nhìn bộ

dáng thống khổ của nhi tử, trong lòng Lương phi như bị thép nóng chảy
thiêu đốt, đau đến tê tâm liệt phế. Dận Tự thằng bé rõ ràng là một đứa con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.