BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 616

tầm hơn hai mươi tuổi sắc mặt trắng bệch, vô tri vô giác nằm ở kia. Lập tức,
trong lòng Khang Hy đau xót. “Đi chẩn trị cho Bát công chúa.” ông nổi
giận đùng đùng nói: “Trị không được, trẫm sẽ lấy đầu ngươi.”

Nhưng dù sao thái y cũng không phải là Hoa Đà tái thế, theo thời gian

dần qua, hơi thở của Bát công chúa càng thêm mong manh, đến cuối cùng
lại xuất hiện hiện tượng hồi quang phản chiếu.

“Hoàng, Hoàng a mã...” Nàng mở mắt, nhìn phụ thân mình khe khẽ gọi.

Khang Hy đế nắm lấy tay nàng, trên mặt xuất hiện một tia ôn nhu, nhẹ
giọng nói: “Trẫm ở đây.”

Bát công chúa yếu ớt cười cười, lại tựa như nhớ tới gì đó: “Đứa bé.”

“Bố Sở Da Khắc, đứa bé ở đây.” Đức phi đỏ bừng hốc mắt đem tã lót đặt

bên người nàng: “Là một tiểu cách cách xinh xắn.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ xíu đỏ hỏn nhăn nheo như khỉ con trong bọc tã đỏ

thẫm, khóe mắt Bát công chúa đột nhiên lăn xuống một hàng lệ dài.

“Hoàng a mã...” nàng dùng hết tất cả khí lực, nói với Khang Hy đế:

“Nữ, nữ nhi có một thỉnh cầu cuối cùng, hy vọng ngài nhất định phải đáp
ứng con.”

Khang Hy đế nặng nề gật đầu.

“Sau, sau khi con đi rồi, hãy đem đứa bé này giao, giao cho Tứ tẩu nuôi

nấng, tẩu, tẩu ấy là người tốt, sẽ đối xử tốt với đứa bé.”

Nhìn ánh mắt ảm đạm tắt dần của nữ nhi, Khang Hy đế nhẹ giọng nói:

“Được, trẫm đáp ứng với con.” Bát công chúa nghe vậy khóe miệng gợi lên
nụ cười khẽ, cuối cùng ngoảnh đầu nhìn đứa bé nằm bên cạnh: ngạch
nương và phụ hãn ở trên trời sẽ phù hộ con, cho nên con gái của ta, đừng
sợ....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.