dùng cái chết tuẫn táng theo tiên đế nữa.”
“Chàng sao lại làm vậy?” mặc kệ Đức phi trong nháy mắt như biến
thành bà lão, Điềm Nhi hai chân như nhũn ra đi đến cạnh Dận Chân, giọng
phát run hỏi: “Không sao chứ?” Dận Chân khẽ gật đầu, ra hiệu cho thê tử
bình tĩnh.
Điềm Nhi trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đem ánh mắt chú
ý đến một bóng dáng khác, chỉ nghe nàng nhíu mày nói: “Còn đứng ngây ra
đó làm gì, không mau đỡ Niên Thái phi nương nương dậy.”
Phỉ Thúy, Truy Nguyệt nghe vậy vội vàng kéo Niên Tiểu Điệp từ trong
lòng Dận Chân ra. Nhìn hai tay nàng bị lưỡi đao cứa rách toạc, bê bết máu,
Điềm Nhi đè nén cơn buồn nôn trong lòng, kêu người lập tức đi truyền thái
y đến.
Dận Chân vẻ mặt chán ghét nhìn vết máu trên vạt áo mình, sau đó
hướng về Đức phi ngã ngồi trên tháp, mặt không biểu tình nói: “Nếu ngạch
nương luyến tiếc đã ở Vĩnh Hòa cung bấy lâu nay, vậy thì không cần
chuyển đi nữa. Trẫm còn có việc, đi trước.” đến lúc đi tới cửa, hắn đột
nhiên dừng bước lại: “Nếu ngạch nương đau lòng Thập Tứ đệ, vậy thì
không ngại suy nghĩ giúp hắn, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến
hắn được sống tốt ngày sau.”
Đức phi nghe vậy, sắc mặt thoáng chốc trắng nhợt, Điềm Nhi thấy thế
tức giận mắng thầm: “Xứng đáng!”
Niên Tiểu Điệp dù sao cũng vì “cứu” Dận Chân mà bị thương, về tình về
lễ, Điềm Nhi cũng phải đợi cho thái y lại đây, tự mình xác định không sao
cả rồi mới có thể chạy lấy người. Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu, liếc nhìn nàng
ta dựa trên người cung tỳ, mặt mũi tái nhợt, hít hà khổ sở, sau một lúc lâu,
vô cùng trào phúng mà nhếch khóe miệng lên.